“Nhớ kỹ lời tôi nói, lần sau sẽ không chỉ nói miệng cảnh cáo đơn giản như vậy đâu, mà là một thanh kiếm sắc đoạt mạng đấy.”

Vũ Thanh Ninh hừ một tiếng, vô cùng khinh thường nói.

Tuy cô ta cũng không có quá nhiều ấn tượng tốt với Trần Gia Bảo, nhưng cho dù nói thế nào, cô ta cũng đã thua trận dưới tay của Trần Gia Bảo, hơn nữa ngay cả ông nội của cô ta cũng phải đầu hàng trước Trần Gia Bảo. Ngay cả Trần Gia Bảo mà Ngô Thanh cũng coi thường, vậy cô ta và ông nội của cô ta được coi là cái gì đây?

Điều này khiến cho Vũ Thanh Ninh vô cùng khó chịu.

“Vâng… Vâng vâng… Tôi cam đoan sau này sẽ không… không dám nữa…”

Ngô Thanh cuống quýt bảo đảm, sau đó ‘ừng ực’ một tiếng, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Vũ Thanh Ninh thu hồi tầm mắt, tiếp đó nhìn Trần Gia Bảo nói: “Tôi phải đi tìm chú hai của tôi rồi. Anh ở lại nơi này tập trung tinh thần chuẩn bị cho trận thi đấu đi. Hy vọng y thuật của anh sẽ không làm cho tôi thất vọng.”

Dứt lời, Vũ Thanh Ninh cũng không chờ Trần Gia Bảo đồng ý, đã tự mình đi về phía hội trường phía trước.

Trần Gia Bảo lắc đầu cười, một lần nữa anh cảm thấy xúc động. Người phụ nữ này rất có cá tính.

Đợi sau khi Vũ Thanh Ninh đi xa rồi, Hồng Yến Nhi mới đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, thân thiết lôi kéo cánh tay của anh, nhìn bóng lưng dần đi xa của Vũ Thanh Ninh nhỏ giọng nói: “Gia Bảo, người phụ nữ này thật đáng sợ. Sao anh lại quen biết với cô ta vậy?”



Vũ Thanh Ninh không chỉ đáng sợ, mà còn rất xinh đẹp, nhất là Vũ Thanh Ninh còn có thể đứng ra ra mặt cho Trần Gia Bảo. Có một người phụ nữ xuất sắc như vậy ở bên cạnh trần Gia Bảo, Hồng Yến Nhi lại muốn để Trần Gia Bảo quỳ gối ở dưới làn váy thạch lựu của cô ta, khó khăn không thể nghi ngờ lại nâng cao lên không ít rồi.

Trong lòng Hồng Yến Nhi sinh ra một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Trần Gia Bảo nhún nhún vai, thuận miệng nói: “Quen biết ở sau núi.”

Hồng Yến Nhi lập tức cảm thấy hối hận, giậm chân liên tục. Sớm biết ở trong núi Trần Gia Bảo có thể gặp được một người phụ nữ xinh đẹp như Vũ Thanh Ninh thì tối hôm đó cô ta nên đi cùng Trần Gia Bảo vào sau núi rồi, cũng không đến nỗi bây giờ làm cho mình bị động như vậy.

Không có vẻ hối hận giống như Hồng Yến Nhi, Khương Ngọc lại thấy lòng mình rung động, càng ngày càng cảm thấy Trần Gia Bảo không đơn giản.

“Mau lên… Mau đỡ tôi đứng dậy. Chân của tôi hơi nhũn.” Đột nhiên, Ngô Thanh quay đầu về phía Hoàng Chí Huy hô lên. Anh ta bị Vũ Thanh Ninh cảnh cáo một trận, hai chân run rẩy kịch liệt, thử vài lần rồi mà vẫn không đứng dậy nổi.

Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi lên phía trước, đỡ Ngô Thanh đứng lên, dìu cô ta đến bậc thềm cách đó không xa ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hoàng Chí Huy vội vàng hỏi: “Ngô thiếu gia, anh cảm thấy thế nào rồi?”

Ngô Thanh lau mồ hôi lạnh trên đầu, sau đó hít sâu một hơi, tâm trạng bình tĩnh trở lại, lúc này anh ta mới nghĩ lại mà sợ, nói: “Ánh mắt của người phụ nữ kia thật sự quá đáng sợ, giống như một thanh kiếm sắc khát máu, cảm giác giống như bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ bị cô ta giết chết vậy. Mẹ kiếp, cậu chủ Ngô tôi đây sống lâu như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên bị một người phụ nữ dọa nằm úp sấp xuống đấy.”

“Ngô thiếu gia, chuyện này không mất mặt, đừng nói là anh đối mặt với Vũ Thanh Ninh, ngay cả tôi và Vĩ Bình hai người chúng tôi ở bên cạnh nhìn thấy cũng sợ đến mức không dám nói lời nào.” Hoàng Chí Huy cười khổ một tiếng, đột nhiên nhìn lại Trần Gia Bảo ở cách đó không xa một cái, thấp giọng nói: “Cũng không biết Trần Gia Bảo vận cứt chó kia đi lối nào lại có thể quen biết với chị đại Vũ Thanh Ninh này, thật là khiến người ta khó chịu. Có cô chủ Vũ chống lưng, Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ trở nên kiêu ngạo. Ngô thiếu gia, xem ra sau này chúng ta không thể đối chọi với Trần Gia Bảo nữa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play