Cho nên ngày hôm qua Hồng Yến Nhi suy nghĩ một ngày, càng cảm thấy Trần Gia Bảo không phải trúng độc, hoặc là độc của “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” đã bị Trần Gia Bảo tự mình giải rồi, cho nên Trần Gia Bảo vẫn luôn lãnh đạm như vậy, trong lời nói và hành động, hoàn toàn coi thường Ngô Thanh.

Khương Ngọc bị dọa đến giật mình, Trần Gia Bảo không trúng độc? Làm sao có chuyện này được?

Hoàng Chí Huy cong môi nói: “Yến Nhi, tôi không nghe nhầm chứ, đêm đó cô dùng sắc đẹp dụ Trần Gia Bảo uống rượu độc. Bây giờ cô lại nói Trần Gia Bảo không có độc, ó phải là quá buồn cười không? Nếu cô đã tin tưởng Trần Gia Bảo như vậy, cô có dám đánh cuộc với tôi không? Nếu Trần Gia Bảo không kịp cuộc thi Đông y, sau khi xuống núi cô sẽ mua cho tôi một chiếc Lamborghini, nếu tôi thua, sau khi xuống núi tôi sẽ mua cho cô một chiếc Maserati, thế nào, cô có dám không?”

Hồng Yến Nhi trong chốc lát đỏ bừng mặt, lương tâm cắn rứt, thật sự lúc đầu cô ta lừa Trần Gia Bảo uống rượu độc, sau đó, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống, hậm hực nói: “Cược thì cược, chị đây còn không dám cược với với cậu sao? Cậu cứ chuẩn bị sẵn tiền đi, sau khi xuống núi mua xe cho chị!”

“Được, vậy thì giữ lời nhé!” Hoàng Chí Huy cười ha ha nói: “Xem ra sau này tôi có thêm một chiếc Lamborghini rồi.”

Hồng Yến Nhi trợn tròn mắt, lười nói chuyện với Hoàng Chí Huy.

Khương Mông kéo Hồng Yến Nhi qua, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao cô nói Trần Phi Ngư không trúng độc? Có phải cô biết cái gì không?”

Hồng Yến Nhi cười hi hi nói: “Thiên cơ bất khả lộ, đợi đến khi Hoàng Chí Huy mua cho tôi một chiếc Maserati, tôi sẽ đưa cô đi hóng gió.”

Khương Ngọc hơi nhíu mày, luôn cảm thấy Hồng Yến Nhi có chuyện gì giấu mình.

Cùng lúc đó, đằng sau núi Vụ Ẩn.



Sau khi ở một ngày đêm trên ruộng thuốc, Trần Gia Bảo cuối cùng rời khỏi ruộng thuốc, vì anh biết rằng hôm nay là ngày bắt đầu cuộc thi Đông y.

Khi anh đi qua khu rừng cắm biển cảnh báo ở ngã tư, đang định đi về phía trước lên núi, đột nhiên nhìn thấy không xa phía trước có một bóng người quen thuộc, vội vàng chạy nhanh lên núi.

Chính là Ngô Thanh!

Trần Gia Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ, sao bây giờ Ngô Thanh lại xuất hiện ở đây?

Ngô Thanh dường như nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại phát hiện ra Trần Gia Bảo, vẻ mặt như gặp ma, kinh ngạc nói: “Trần Gia Bảo? Anh… sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ anh đi từ khu rừng ra?”

Anh ta nhìn về phía khu rừng phía sau Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, anh ta nhớ không nhầm, bên trong khu rừng là nơi quan trọng của nhà họ Vũ, sao Trần Gia Bảo lại có thể từ trong rừng đi ra?

Sau khi trốn vào ngọn núi ngày hôm qua, Bạch Văn xuống sau núi tình cờ gặp một biển báo trong rừng rậm viết “Khu vực nhà họ Vũ, không phận sự miễn vào nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả”.

Vốn dĩ anh ta cũng không coi trọng, dù gì anh ta đường đường cũng là cậu chủ Ngô, một người giàu có nổi tiếng đứng thứ hai ở tỉnh Trung Thiên làm sao có thể để một cái biển báo đặt vào mắt được?

Ngô Thanh lập tức bước vào, nhưng chưa đi được mấy bước đột nhiên cảm thấy toàn thân xây xẩm choáng váng, hai mắt sưng đỏ, lập tức nhận ra trong rừng có độc liền chạy ra ngoài với tốc độ nhanh nhất, may mà trúng độc không nặng và kịp thời uống một ít thuốc giải độc, hơn nữa anh ta còn có tu vi “Thông U Kỳ” liền đẩy hết độc tố ra bên ngoài.

Nhưng mà vì chuyện này mà Ngô Thanh ngất xỉu trên mặt đất cả đêm, mãi sáng nay mới tỉnh lại, chợt nhớ ra hôm nay là ngày bắt đầu giải đấu Đông y liền vội vàng chạy về phía núi, đột nhiên nhìn thấy Trần Gia Bảo từ trong rừng đi ra, trong lòng anh ta rất ngạc nhiên và bàng hoàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play