Bành Văn dù sao cũng là một võ giả “Thông U Hậu Kỳ”, những đệ tử của nhà họ Vũ phía dưới vây quanh hắn, căn bản là thực lực kém hơn hắn, thậm chí đến cậu hai Vũ Hoàng Việt nhà học Vũ, nếu lên một đánh một cũng chắc chắn không phải là đối thủ của Bành Văn.

Nhưng ở đây là địa bàn của Vũ gia, hơn nữa cho dù Vũ gia là một gia tộc ẩn thế, nhưng bất luận là quyền lực hay là sức ảnh hưởng đều vượt xa gia tộc Bành ở thành phố Văn Minh.

Bành Văn tuy rằng thực lực mạnh hơn những người này, nhưng hắn cũng không dám đánh lại, chỉ có thể nhịn chịu bị đánh, trong lòng không cần nói có bao nhiêu ấm ức, đặc biệt là đám người họ Vũ này nắm đấm tới tấp, ra tay tàn độc, chỉ hướng về những chỗ yếu của Bành Văn, mặc dù Bành Văn là võ giả “Thông U Hậu Kỳ”, cũng không chịu nổi sự tấn công của đám người ra tay độc ác này.

Không bao lâu sau, Bành Văn bị đánh đến toàn thân đau nhức, hai má tuấn tú cũng lên sưng tấy lên, đau đớn không nhịn được kêu lên, vội vàng cầu xin: “Cậu Việt tha mạng… tôi sai rồi, đừng…đừng đánh nữa, ai ya…..đau chết tôi rồi….”

Vũ Hoàng Việt thấy đánh cũng sắp xong, vẫy vẫy tay biểu thị đám người dừng tay, độc ác nói: “Được rồi, nếu đánh nữa sẽ đánh chết anh ta đấy, nếu cậu đã nhận sai, lần này tôi tha cho cậu một mạng, các cậu kéo cái tên giống như chó sắp chết ra cho tôi, nếu lần sau còn nói hươu nói vượn với tôi, vậy không đơn giản như lần này đâu, mà là vứt cậu thẳng từ trên núi xuống!”

“Vâng…Vâng vâng, lần sau tôi không dám nữa, cảm ơn cậu Việt tha…tha mạng…” Bành Văn trong phút chốc rùng mình, trong lòng khóc không ra nước mắt, con mẹ nhà nó, rõ ràng mình nói đúng sự thật, làm sao…không hiểu làm sao lại trở thành mạo phạm tên hống hách Vũ Hoàng Việt này?

“Coi như cậu biết điều.” Vũ Hoàng Việt vẫy vẫy tay, để đám người kéo Bành Văn ra ngoài, lúc này mới quay lại ngồi lên ghế mây, cầm một chén Bích Loa Xuân lên uống một ngụm, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ nói: “Chẳng có một chút mùi vị nào cả, rượu ngon đâu? Ông già cảnh cáo tôi nên bớt nóng giận, tu dưỡng bản thân nhiều hơn, ừm, tôi phải nghe lời ông già, thế giới này tươi đẹp như vậy, tôi lại nóng nảy như vậy, như thế không tốt, không tốt chút nào.”

Vũ Hoàng Việt hít một hơi thật sâu, lại đưa chén trà lên uống một ngụm, phụt, vẫn khó uống như vậy.



Đột nhiên, một người đàn ông mặc vest bên cạnh cười nịnh nọt nói: “Cậu Việt, theo tôi biết, Bành Văn có tiếng tăm không nhỏ ở thành phố Văn Minh và thành phố Hà Tĩnh, cũng được coi là một người ưu tú trong xã hội bây giờ, theo lẽ thường mà nói, người thông minh như anh ta sẽ không có gan lừa cậu Việt mới đúng, tôi thấy Trần Gia Bảo thực sự đáng nghi, nếu không, tôi nay chúng ta lại đi tìm Trần Gia Bảo thăm dò một chút?”

“Không cần nữa.”Vũ Hoàng Việt bỏ chén trà xuống, vẻ mặt khinh thường nói: “Anh cũng nghe Bành Văn ba hoa rồi, có thể giết hai cường giả “Bán Bước Truyền Kỳ” bắt tay với nhau, vậy ít nhất cũng cũng phải đạt đến cảnh giới cường giả tuyệt thế “Truyền Kỳ Sơ Kỳ”, anh thấy cường gia như vậy sẽ hạ thấp thân phận, cạnh tranh với một đám tông sư nhỏ nhoi để giành quán quân giải thi đấu Đông y?

“Sẽ không.” Người mặc vest lắc đầu nói: “Cường giả cảnh giới Truyền Kỳ rất hiếm thấy trên thế giới, cho dù nhà họ Vũ địa vị cách biệt, gia chủ của chúng ta cũng chỉ có thể ngồi ngang hàng với cường giả Truyền Kỳ, cho nên cường giả như vậy không có lý do tham gia vào cuộc thi Đông y này.”

Vũ Hoàng Việt hài lòng gật đầu: “Vậy tôi hỏi anh, nếu Trần Gia Bảo thật sự là cường giả Truyền Kỳ, anh cho rằng tối hôm qua tôi đưa người đến sân Thiên Trúc, có thể đánh Trần Gia Bảo một trận sao?”

Đương nhiên, anh ta cũng không biết, người anh ta đánh là Ngô Thanh chứ không phải là Trần Gia Bảo.

“Tuyệt đối không có khả năng!” Người mặc đồ vest cười khổ một tiếng, nói: “Cường giả Truyền Kỳ không cần phải giả vờ như vậy, nếu hôm qua Trần Gia Bảo bị đánh một trận, vậy có lẽ đó là sự thật.”

“Còn không phải đi.” Vũ Hoàng Việt gác chân lên, đắc ý cười nói: “Nếu Trần Gia Bảo không phải là “cường giả Truyền Kỳ”, làm sao có thể một lúc đánh chết hai vị “Truyền Kỳ Bán Bộ”? Bành Văn nói dối không xé nháp, còn muốn lừa tôi, đánh anh ta một trận vẫn còn nhẹ lắm.”

“Cậu Việt sáng suốt.” Người đàn ông mặc vest nhanh chóng tâng bốc nịnh nọt, thấy cốc trà của Vũ Hoàng Việt đã cạn, anh ta rót thêm một cốc nước, mỉm cười nói: “Nhưng tôi nghe hai anh em Vũ Phạm và Vũ Lưu nói rằng không nên đánh giá thấp y thuật của Trần Gia Bảo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play