“Cô cũng đến tìm Trần Gia Bảo sao?”

Hai người con gái miệng đồng thanh hỏi nhau, tiếp đó hai mắt nhìn nhau, có một chút cảm giác ngại ngùng.

Đặc biệt là Hồng Yến Nhi, cô ta hôm nay dậy sớm như vậy, đặc biệt còn trang điểm ăn diện, đồ trang sức thì tinh xảo, thay trên người một cái đầm với phong cách Hàn Quốc của hãng Duy Ni Hùng, so với lúc hòa bình, không những hào quang chiếu khắp người, mà càng làm tôn lên sự thanh lịch, tính tri thức.

Cô ta vốn dĩ nghĩ rằng sẽ khiến cho Trần Gia Bảo sáng mắt ra, nào ai biết được lại bị Khương Ngọc trông thấy, nhất thời có chút chột dạ, gương mặt thanh tú đó lại nóng hừng hực lên.

Vẫn là Khương Ngọc điều chỉnh lại không khí này, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Trần Gia Bảo không có ở đây.”

“Anh ấy đi đâu rồi?” Hồng Yến Nhi sững sờ hỏi lại.

“Cái này tôi cũng không biết.” Khương Ngọc lắc lắc đầu, đột nhiên đi đến chỗ Hồng Yến Nhi, lượn quanh cô ta một vòng, tấm tắc khen rằng: “Ăn mặc rực rõ đẹp đẽ như vậy, có người không biết còn tưởng rằng cô đi gặp mặt người yêu đó, chẳng lẽ cô có ý gì với Trần Gia Bảo hay sao?”

Gương mặt thanh tú của Hồng Yến Nhi lại đỏ lên, trong lòng cảm thấy có chút chột dạ, cô ta nắm lấy cánh tay Khương Ngọc liên tục làm nũng nói rằng: “Khương Ngọc à, cô đừng có chế giễu tôi như thế chứ, Trần Gia Bảo không phải bị trúng độc “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” hay sao, tôi đến đây để thăm anh ấy hiện tại như thế nào rồi, chúng ta dẫu gì cũng là truyền nhân của gia đình nổi tiếng về Đông y, cũng không thể thấy chết mà không cứu, đúng không? Ngược lại Khương Ngọc cô, sớm như vậy tại sao lại đến tìm Trần Gia Bảo vậy?”

“Mục đích của tôi cũng giống như cô thôi, hơn nữa trước khi tôi đến đây, thì tôi đã đến tìm Ngô Thanh giải độc trước, kết quả ngay cả Ngô Thanh cũng không thấy đâu, gọi điện thoại cũng không có a bắt máy.” Khương Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Xem ra muốn giúp Trần Gia Bảo cũng khó mà giúp được, thôi bỏ đi, tôi vẫn nên quay về tiếp tục xem “Sách nguyên cứu về bệnh thương hàn” của tôi đây, cô có muốn quay về cùng tôi không?”

Hồng Yến Nhi lùi về phía sau hai bước, cười hi hi nói rằng: “Tôi không quay về đâu, khó khăn mới đến được nhà họ Vũ một chuyến, tôi muốn ở đây đi dạo ngắm đó ngắm đây một chút.”



“Vậy được thôi, có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi nha.” Sau khi Khương Ngọc nói xong thì quay người rời đi.

Hồng Yến Nhi đảo mắt một vòng, rồi tự lẩm bẩm một mình: “Trần Gia Bảo không ở Thiên Trúc Viện, vậy thì anh ấy sẽ đi đâu nhỉ? Đúng rồi, anh ấy đến cùng với Bạch Văn, nói không chừng Trần Gia Bảo đã đến chỗ của Bạch Văn rồi, hừm hừm, Trần Gia Bảo ơi là Trần Gia Bảo, anh chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay của bổn cô nương được đâu. ”

Tinh thần cô ta bắt đầu phấn khỏi, nhớ chỗ của Bạch Văn tối hôm qua ở không hề xa, thế rồi cô ta bước đi một cách vội vàng.

Sau khi đến chỗ của Bạch Văn ở, Hồng Yến Nhi phát hiện ra ngay cả Bạch Văn cũng không thấy đâu nữa rồi, nhất thời giận quá: “Trần Gia Bảo chết tiệt, Trần Gia Bảo thối tha, đừng để bổn cô nương bắt được anh, nếu không thì anh cứ đợi đấy!”

Nói dứt lời, cô ta dùng chiếc giày cao của mình, một phát đá văng cục đá trên mặt đất, thở hồng hộc rồi rời đi.

Vào thời khắc này đây, Bạch Văn đang đứng trong hậu hoa viên của nhà họ Vũ, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đang câu cá ở đình nghỉ mát cách đó không xa, anh ta cúi đầu nhướng mày, vẻ mặt nhìn rất kính sợ.

Bởi vì người ngồi trong đình nghỉ mát câu cá chính Vũ Hoàng Việt con trai thứ hai của nhà họ Vũ!

Mà xung quanh hoa viên, còn có những con cháu nhà họ Vũ khoác lên người bộ vest đen đứng canh giữ xung quanh đấy, xem ra vô cùng bày diện.

Bạch Văn sau khi đến núi Vụ Ẩn thì cứ luôn nghĩ về việc giựt giấy để các cường giả nhà họ Vũ xuống núi, khiến cho Trần Gia Bảo đổ máu ở núi Vụ Ẩn.

Từ ngày hôm qua, anh ta cứ nghe ngóng tình hình ở núi Vụ Ẩn, biết được người con trai thứ hai của nhà họ Vũ, Vũ Hoàng Việt tính tình trượng nghĩa nhất, cũng xem như là người dễ tiếp cận nhất trong số người có địa vị cao trong nhà họ Vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play