“Theo lý mà nói, Vọng Ngọc Chi trân quý như vậy, nhà họ Vũ hẳn là phải phái người ngày đêm coi chừng mới đúng, vì sao nơi này đến một người cũng không có, hay là có cạm bẫy?”

Trần Gia Bảo nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy phía trước cánh đồng dược cách đó không xa chính là một khu rừng, ánh trăng khó chiếu vào bên trong, cả một vùng tối om.

Dưới ánh trăng, lộ ra một bầu không khí quỷ dị.

“Hừ, Trần Gia Bảo mình là ai, cho dù thật sự có cạm bẫy, làm sao có thể làm khó giữ được mình?”

Trần Gia Bảo cười khẩy một tiếng, bước nhanh về phía Vọng Ngọc Chi.

Ánh trăng sáng, linh khí khắp nơi.

Trần Gia Bảo đi qua cánh đồng dược liệu, đi về phía Vọng Ngọc Chi, đồng thời trong lòng âm thầm đề phòng, một khi có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, anh cũng có thể kịp thời phản ứng.

Rất nhanh, Trần Gia Bảo đã đi đến trước Vọng Ngọc Chi, nằm ngoài dữ liệu của anh, không có bật kì điều gì ngoài ý muốn xảy ra!

Trần Gia Bảo mặc dù rất vui, nhưng sẽ không vì vậy mà lơ là, đưa tay hái Vọng Ngọc Chi.

Đúng lúc này, một thanh kiếm sắc bén từ trong rừng cây lao đến, hướng về phía Trần Gia Bảo.

Đường kiếm mặc dù sắc bén, nhưng lại không tạo ra bất kì âm thanh gì, soi sáng chói dưới ánh trăng!

Trần Gia Bảo rất nhạy cảm, đường kiếm mặc dù không tạo ra âm thanh, nhưng từ rừng cây lao tới, trong chớp mắt đã bị Trần Gia Bảo phát hiện ra.



Tần Gia Bảo lập tức có phản ứng, tay phải nắm thanh kiếm, bấm đốt ngón tay bắn tới, chặn lại đường kiếm đang lao tới.

Đột nhiên, từ trong rừng cây truyền tới một tiếng cười khinh thường, mặc dù la kinh thường nhưng nghe lại rất êm tai.

Một giây sau, hai thanh kiếm ở giữa không trung chạm vào nhau, cũng không bộc phát khí lực gì quá mạnh, mà đồng thời tiêu tán thành vô hình.

Rõ ràng là Trần Gia Bảo không đành lòng tản ra khí lực phá hỏng cánh đồng dược liệu, khi phát kiếm giữ lại tất cả khí lực, ngăn chặn đánh tan kiếm khí của đối phương, nhìn bề ngoài thì giống như lực đạo của hai kiếm ngang bằng nhau.

”Ồ?”

Trong rừng cây truyền đến âm thanh ngạc nhiên, giống như khó mà tin được, Trần Gia Bảo có thể ngăn lại kiếm khí của cô ta.

Ngay sau đó, chỉ nghe ba tiếng ”Xuy xuy xuy” vang lên, ba đường kiếm khí trong rừng cây lao đến, hình như là đồng thời đều bắn về phía Trần Gia Bảo.

Sắc mặt Trần Gia Bảo không thay đổi, co ngón tay bắn đi, từ đầu ngón tay bắn ra ba đường kiếm khí, sau khi chạm vào đường kiếm khí của đối phương, lại lần nữa đồng thời tiêu tán giữa không trung.

Trong rừng cây, truyền đến am thanh ngạc nhiên: ”Rốt cuộc anh là ai, vì sao tự tiện xông vào vùng đất của nhà họ Vũ?”

”Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, đứng ở trong cánh đồng dược liệu, nói: ”Tôi không thích nói chuyện với người giấu đầu lộ đuôi, xuất hiện đi, cứ ở trong rừng cây, thì không ngăn được tôi hái Vọng Ngọc Chi đâu.”

”Hừ.” Sau khi hừ lạnh một tiếng, một bóng hình xinh đẹp, tư thế hiên ngang đi ra từ trong rừng cây.

Dưới ánh trăng, gương mặt trái xoan, chân mày lá liễu, dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ, thắt bím tóc đuôi ngựa, trên người mặc bộ trang phục màu đen giống của cấm vệ quân thời Minh, hai tay chắp sau lưng, càng lộ ra dáng người cao gầy, tư thế hiên ngang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play