Trần Gia Bảo nhớ tối qua Khương Ngọc nhắc nhở bản thân cẩn thận, cười khẽ nói: “Cô ấy quả thật là một cô gái có chủ kiến.”

“Anh Trần, không phải là anh coi trọng Khương Ngọc đấy chứ!?” Ánh mắt Bành Vinh sáng lên, hóng hớt nói:

“Lấy thân phận và địa vị của anh Trần cộng thêm thủ đoạn quyết đoán mạnh mẽ, chỉ cần anh Trần bằng lòng, còn không phải Khương Ngọc sẽ ngoan ngoãn…”

Đột nhiên anh ta phát hiện Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, lập tức rùng mình, nói được một nửa bèn im bặt, chuyên tâm lái xe chạy về phía núi Vụ Ẩn.

Trong chiếc Porche phía sau, Hồng Yến Nhi ngồi trong xe xuyên qua cửa sổ xe nhìn chiếc Land Rover chạy phía trước, mang theo vài phần tò mò vài phần chơi đùa vui vẻ cười nói:

“Xem ra chúng ta đoán không sai, đám người Trần Gia Bảo cũng muốn đến núi Vụ Ẩn, không lẽ Trần Gia Bảo cũng là người Đông y?”

Ngô Thanh vừa lái xe vừa khinh miệt giễu cợt: “Dựa vào anh ta? Cô đừng quên trong vòng Đông y ở tỉnh Trung Thiên, chúng ta chưa từng nghe thấy cái tên Trần Gia Bảo, cho dù Trần Gia Bảo cũng là Đông y vậy cũng tuyệt đối là một Đông y nhỏ bé không có danh tiếng, không cần để ý trong lòng. Mà nói đi cũng phải nói lại, thật ra tôi lại hy vọng Trần Gia Bảo là Đông y, như vậy thì chờ sau khi đến núi Vụ Ẩn, tôi sẽ cho Trần Gia Bảo biết thuật chữa bệnh của anh ta chênh lệch rất lớn so với tôi, xem từ nay về sau còn dám vênh váo trước mặt cậu chủ Ngô không.”

Hồng Yến Nhi gật đầu lia lịa, cười hì hì nói: “Dù sao thì hôm nay cũng đến được núi Vụ Ẩn, chúng ta sẽ nhanh chóng biết được Trần Gia Bảo có phải Đông y hay không thôi.”

Khương Ngọc hơi nhíu mày, có phần không đồng ý nói: “Trần Gia Bảo đã trúng ‘Huyền Âm Xuyên Tràng Đan’ của anh, đã thua trong tay anh, anh cũng nên hết giận rồi chứ. Anh nên tha cho anh ấy một lần đi! Đúng rồi, anh mau chóng đưa thuốc giải cho anh ấy nữa, đừng đến lúc xảy ra tai nạn chết người không còn cách nào cứu vãn.”

Ngô Thanh cười khẩy: “Đưa thuốc giải cho Trần Gia Bảo? Không đơn giản như vậy được, Trần Gia Bảo đau ba tháng nửa năm, đến khi đau đến sợ rồi quỳ trên mặt đất như chó cầu xin tôi, tôi mới lấy thuốc giải cho, đương nhiên nếu như Trần Gia Bảo không chịu nổi đau đớn mà tự sát, vậy anh ta chết cứ chết, tôi chẳng để ý đâu.”



Khương Ngọc nhíu chặt chân mày, trong lòng càng ghét Ngô Thanh cực kỳ, âm thầm quyết định sau khi trở về từ núi Vụ Ẩn, cô nhất định phải cách xa Ngô Thanh.

Lại nói ba chiếc xe một đi trước hai theo sau, đến buổi chiều cuối cùng cũng đến chân núi Vụ Ẩn, chỉ thấy ngay cả đường cái quanh núi cũng không có, chỉ có một bậc thang đá xanh chật hẹp hướng lên trên núi, đi về phía trước cũng không đi xe được nữa.

Trần Gia Bảo đẩy cửa xuống xe, ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy cách đó phía trước không xa có một ngọn núi cao chót vót nhô lên, sông Giang thật dài lượn quanh sườn núi bên phải, trên mặt nước rộng rãi bốc lên sương mù dày đặc từ chân núi tràn đến sườn núi, không thấy rõ hình dáng thật sự của ngọn núi này, không hổ danh cái tên núi Vụ Ẩn.

“Anh Trần, căn cứ vào nhật ký ghi chép của ông nội tôi, nhà họ Vũ ở ẩn trên ngọn núi này.”

Bành Vinh cung kính nói, trong lòng cũng trở nên kích động, cuối cùng cũng đến núi Vụ Ẩn rồi, chỉ cần lên núi tiến vào nhà họ Vũ, anh ta sẽ khiến Trần Gia Bảo chết không có chỗ chôn!

Anh ta cúi đầu, rất sợ sẽ bị Trần Gia Bảo nhìn thấy sự hưng phấn trong ánh mắt.

“Vậy thì lên núi thôi!” Trần Giao Bảo vung tay đi lên núi, dựa vào manh mối anh đang có, rất có thể ngọc lưu ly và “Thiên Hành Cửu Châm” đang ở trên ngọn núi này.

Tuy trong lòng tràn đầy chờ mong nhưng Trần Gia Bảo vẫn bước đi bình tĩnh vững vàng, không nhìn ra có chút xíu vội vàng nào cả.

Lúc này, nhóm người Ngô Thanh cũng đến chân núi Vụ Ẩn, sau khi bọn họ đẩy cửa xe đi xuống, đầu tiên là liếc nhìn chiếc Land Rover bên cạnh rồi mới nhìn lên núi, quả nhiên thấy Trần Gia Bảo đang đi lên núi cách đó không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play