Sắc mặt Khương Ngọc sa sầm, coi như Trần Gia Bảo là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn nhưng mà ngay cả bạn bè cũng không quan tâm, trong lòng cảm thấy thất vọng, lạnh lùng nói: “Không ngờ hóa ra anh lại là loại người như vậy, bạn bè sống chết ra sao cũng không quan trọng, tôi thực sự thấy buồn thay cho bạn bè của anh, thiệt thòi cho tôi bây giờ còn tới nhắc anh cẩn thận, thật là nực cười!”

Dứt lời, cô quay người bước đi ngay lập tức, không nói cả chuyện Ngô Thanh sẽ hạ độc anh, hừ, dù sao Trần Gia Bảo cũng là một tên cặn bã máu lạnh, Ngô Thanh đối phó với anh cũng là chó cắn chó!

Trần Gia Bảo biết Khương Ngọc đã hiểu lầm, nhưng cô hiểu lầm thì sao? Trần Gia Bảo anh lẫm liệt kiêu ngạo, không bao giờ quan tâm đến ánh mắt và ý kiến của người khác.

Anh lắc đầu cười khẽ, tiếp tục nhìn dòng sông trước mặt, chỉ thấy dòng sông mênh mông rực rỡ ánh trăng trong vắt, gần như không thấy điểm cuối.

Màu sông không có chút bụi xơ, ánh trăng đơn độc chiếu sáng!

Lại nói Khương Ngọc trầm mặt bước trở lại xe Porsche, trong lòng không kìm được tức giận.

Ngô Thanh và Hoàng Chí Huy đều dựng lều trong rừng, chỉ có Hồng Yến Nhi đang dựa vào cửa uống nước bên cạnh xe, dáng người có lồi có lõm càng thêm hấp dẫn dưới ánh trăng.

Nhìn thấy Khương Ngọc rời khỏi sông, cô ta đặt chai nước xuống, thích thú nhìn Trần Gia Bảo trên sông: “Ngô Thanh vừa đi dựng lều cô đã đến nói chuyện với Trần Gia Bảo, nếu tôi đoán không lầm, cô chắc là nhắc nhở Trần Gia Bảo cẩn thận đúng không?”

Sắc mặt Khương Ngọc càng thêm khó coi, không lên tiếng cũng tương đương với chấp nhận.

Hồng Yến Nhi cười khanh khách: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không nói với Ngô Thanh, rõ ràng cô chỉ mới gặp Trần Gia Bảo một lần, vậy mà cô đã đủ tốt bụng để đi nhắc nhở anh ta, Ngọc Ngọc, cô quá tốt bụng rồi đấy, ừm… để tôi đoán, Trần Gia Bảo nhìn thấy một người đẹp ở cấp độ nữ thần như cô, lại còn đặc biệt nhắc nhở anh ấy là phải cẩn thận, anh ấy nhất định sẽ rất biết ơn cô, có thể anh ấy sẽ bị cô mê hoặc nữa, quả thật là vui…”



Bỗng nhiên, Hồng Yến Nhi phát hiện sắc mặt Khương Ngọc càng ngày càng khó coi, không khỏi lấy làm kinh hãi, trong đầu chợt lóe một tia sáng, kinh ngạc nói: “Sao sắc mặt cô lại khó coi thế này, sẽ không phải là “ăn canh bế môn” ở chỗ của Trần Gia Bảo đó chứ?”

“Trần Gia Bảo là một tên cặn bã hèn hạ!” Khương Ngọc cũng mở ra câu chuyện, trầm mặt nói: “Nếu biết trước, tôi chẳng buồn nhắc anh ta phải cẩn thận đâu.”

“Khiếp, là chuyện quái gì, mau nói cho tôi biết.” Hồng Yến Nhi lập tức nổi lên hứng thú lớn, ôm lấy cánh tay Khương Ngọc lắc lắc, bộ ngực đầy đặn không ngừng ma sát cánh tay Khương Ngọc: “Ngọc Ngọc tốt bụng, mau nói cho tôi biết đi.”

“Lười nói anh ta.” Khương Ngọc trợn tròn mắt, cô đối với Trần Gia Bảo cực kỳ thất vọng, nhiều hơn nữa là cô tự trách mình vì đã nhìn lầm, cô vốn coi Trần Gia Bảo là một nhân vật ghê gớm, không muốn nhìn thấy anh chịu thiệt thòi lớn trong tay Ngô Thanh, nhưng ai có thể ngờ, Trần Gia Bảo không chỉ ngạo ra chân trời mà còn là một tên cặn bã máu lạnh, thậm chí không thèm đếm xỉa đến sự sống chết của bạn bè, phi, phi, phi, đúng là một tên cặn bã!

“Ngọc Ngọc tốt bụng, cứ nói cho tôi biết, nếu cô không nói gì, tôi sẽ nói cho Ngô Thanh biết chuyện cô vừa nhắc nhở Trần Gia Bảo.”

Khương Ngọc bất đắc dĩ nói: “Ngô Thanh cũng không phải người gì của tôi, tôi không sợ Ngô Thanh biết, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Nói xong, Khương Ngọc kể cho Hồng Yến Nhi nghe chuyện vừa xảy ra, càng nói lại càng tức giận.

“Không phải chứ?” Hồng Yến Nhi ngạc nhiên há to mồm, nói với vẻ khó mà tin được: “Cô là một mỹ nhân xinh đẹp đấy, cô tốt bụng đi nhắc nhở anh ta, dưới lòng biết ơn của mình, không bị cô mê hoặc đã là không tệ rồi, sao… sao lại còn kiêu ngạo, không cảm kích chút nào như vậy? Mẹ kiếp, anh ta rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy?”

Khương Ngọc không nói gì, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của mình, trong lòng cô lại tức giận thêm ba phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play