Nhà hàng không lớn, hơn nữa hơi cũ kỹ, chỉ là có hai chiếc ô tô hạng sang đậu ở lối vào khách sạn, một chiếc Porsche màu đỏ và một chiếc Ferrari màu xanh lam.

Việc đậu xe hơi sang trọng ở nơi ngoại thành hoang vu, dễ làm người khác chú ý.

Bành Văn ngạc nhiên: “Đi về phía trước nữa chỉ có núi Vụ Ấn, mấy chiếc xe sang trọng này xuất hiện ở đây rất không bình thường. Chẳng lẽ ngoài anh Trần ra, còn có những người khác muốn đi tới núi Vụ Ấn sao?”

Tuy dễ dàng bị Trần Gia Bảo giẫm dưới chân nhưng dù sao anh ta cũng là đại gia giàu có nhất nhì thành phố Nam Viên, có tầm nhìn đặc biệt và óc quan sát nhạy bén, suy nghĩ một chút, anh ta đoán được chủ nhân của hai chiếc xe sang này có mục đích chủ yếu là đi đến núi Vụ Ấn.

Trần Gia Bảo liếc nhìn chiếc xe sang trọng, không nói lời nào, bước vào nhà hàng trước, Bành Văn Lập lập tức đi theo sau.

Chỉ nhìn thấy trong nhà hàng nhỏ, bày ba bàn ăn màu vàng , một trong số ba chiếc bàn đó có ba người đàn ông và hai phụ nữ ngồi.

Tuổi tác của họ không lớn, nhìn có vẻ ngoài đôi mươi, nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp, ai cũng mặc quần áo hàng hiệu, đồ ăn trên bàn cũng rất ngon, rõ ràng là những chiếc Porsche, Ferrari bên ngoài chính là của họ.

Và điều quan trọng nhất là năm người này đều là người trong võ đạo, người yếu nhất chỉ “Hợp Khí Kỳ”, người mạnh nhất đã đạt đến “Thông U Kỳ”, hình như xuất thân từ một gia tộc lớn ở tỉnh Trung Thiên.

Trần Gia Bảo liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đi thẳng đến bàn bên cạnh ngồi, Bành Văn lập tức đi tới quầy lễ tân gọi món.

Năm người quay đầu nhìn Trần Gia Bảo và Bành Văn, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, dường như rất hiếu kỳ, ở nơi khỉ ho cò gáy này vậy mà vẫn gặp được người khác.

Họ tùy ý đánh giá Trần Gia Bảo, chỉ thấy mặc dù Tần Gia Bảo có vẻ ngoài tuấn tú, nhưng trên người không có một chút khí tức võ cổ truyền nào, hiển nhiên là một người bình thường.



Còn Bành Văn trên người không chỉ mặc đồ hiệu, tay còn đeo một chiếc đồng hồ Omega, hơn nữa còn toát lên hơi thở tu luyện “Thông U Hậu Kỳ”, hiển nhiên là thế hệ giàu có thứ hai được một gia tộc nào đó cẩn thận bồi dưỡng.

Vì vậy, họ trực tiếp bỏ qua Trần Gia Bảo và tập trung sự chú ý lên người Bành Văn, âm thầm đoán về thân thế và lai lịch của Bành Văn, liệu có giống với họ hay không, cũng có mục đích đến núi Vụ Ẩn.

Bành Văn cũng phát hiện ra đối phương, nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp trong đó thì ánh mắt không nhịn được sáng lên, nhưng có Trần Gia Bảo bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy thấp thỏm không yên, làm gì còn tâm trạng tán gái nữa?

Lúc này Bành Văn quay lại ngồi bên cạnh Trần Gia Bảo đợi đồ ăn lên, sau khi Trần Gia Bảo động đũa ăn mì, anh ta mới cầm đũa lên ăn.

Chi tiết nhỏ này bị cô gái giàu có xinh đẹp tên Khương Ngọc chú ý tới, vẻ mặt của cô ấy có chút kinh ngạc, lẽ nào, người thanh niên thanh tú mà cô xem thường ban đầu mới thực sự là người có địa vị cao nhất.

“Này, Khương Ngọc, cậu nói xem mục đích của họ có giống chúng ta không, đều vì đến núi Vụ Ấn tham gia việc lớn đó?” Đột nhiên, một cô gái xinh đẹp còn lại dùng khuỷu tay chạm vào Khương Ngọc, hạ thấp giọng nói.

Cô ta tên Hồng Yến Nhi, hai mươi tuổi, da trắng nõn, mắt đen to tròn, ánh mắt hoạt bát, lộ ra vẻ thông minh.

“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà lúc này xuất hiện ở đây, chắc là mục đích của họ cũng giống chúng ta?” Khương Ngọc chậm rãi lắc đầu, không khỏi nhìn Trần Gia Bảo thêm lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Tôi đi thăm dò họ một chút.”

Đột nhiên, một người đàn ông tự nguyện đứng dậy và đi đến bàn của Trần Gia Bảo.

Người anh ta cao lớn, khỏi phải nói ít nhất cũng phải cao một mét chín, nhìn rất khí thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play