Sau đó, cô ta lập tức xoay người lại để không nhìn thấy ai nữa. Bởi vì trời sinh cô ta ra với tính cách lương thiện, nếu để cô ta nhìn thấy Đoàn Vinh rơi vào đường cùng thì có thể cô ta cũng không nhịn được. Lúc này, cô ta cũng chỉ thở dài một tiếng rồi mở miệng nói: “Nếu sớm biết kết cục như thế này thì lúc trước tội gì phải làm vậy. Anh đã hạ độc Gia Bảo, nếu như không phải Gia Bảo có khả năng không bị trúng độc thì anh ấy đã bị anh đầu độc đến chết rồi. Đây chính là mối thù sinh tử. Mọi chuyện đều sẽ do Gia Bảo tự quyết định. Tôi không có lập trường cũng không có tư cách nào để khuyên Gia Bảo tha thứ cho anh. Tất cả chuyện này đều là do anh tự làm tự chịu. Anh… Anh mà lo liệu cho bản thân mình đi.”

Những lời này của cô ta vừa có lý lẽ lại có sự kiên định. Cho nên, sau khi nghe xong, trong lòng Trần Gia Bảo cũng hiện lên sự tán dương.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Đoàn Vinh đã tái nhợt mà trắng như tờ giấy. Anh ta ngồi trên mặt đất mà suy nghĩ: ‘Đến ngay cả Văn Linh Lan cũng không muốn giúp mình thì tiêu đời rồi. Lần này, mình thật sự sắp tiêu đời rồi.’

Tâm của anh ta đã hết hy vọng.

“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh.” Trần Gia Bảo đi tới trước mặt Đoàn Vinh rồi từ trên cao nhìn anh ta với ánh mắt khinh miệt.

Những lời này, giống như việc đi trên sa mạc lâu ngày lại gặp được cơn mưa rào vậy. Điều này làm cho Đoàn Vinh cảm thấy vô cùng vui mừng. Anh ta lập tức quỳ gối trước mặt Trần Gia Bảo rồi vội vàng nịnh nọt nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh Trần đã tha mạng. Sau này, tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho anh Trần. Anh Trần mà muốn tôi đi về hướng Đông thì tôi tuyệt đối sẽ không đi sang hướng Tây. Anh Trần bảo tôi đi cắn ai, tôi lập tức cắn cho tên đó không thể mở được miệng…”

Thu Vũ Liên cảm thấy rất tò mò. Với sự hiểu biết của cô ta về Trần Gia Bảo thì Trần Gia Bảo là một người có thù tất báo. Bình thường, anh vẫn là người ta tay một cách rất quyết đoán. Vừa rồi, Trần Gia Bảo còn giết chết đám người Đoan Mộc Vĩ An và Tả Ngọc Lượng. Nhưng vì sao lúc này Trần Gia Bảo lại dễ dàng buông tha Đoàn Vinh như vậy chứ?

Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi không cần anh làm trâu, cũng không cần anh phải làm ngựa cho tôi. Tôi chỉ cần anh nói cho tôi biết anh lấy độc Thiên Qủy này ở đâu?”

Đoàn Vinh sửng sốt, theo bản năng nói: “Không phải anh Trần có có khả năng trúng độc sao? Vì sao anh còn muốn biết về loại độc Thiên Qủy này?”

Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui.



Đoàn Vinh lập tức hít một hơi. Anh ta sợ Trần Gia Bảo sẽ mang sự tức giận này mà trút lên người mình, đến lúc đó, anh ta còn có thể nói thêm cái gì nữa?”

Nghĩ vậy, anh ta gần như không có chút do dự nào. Thậm chí, anh ta còn dựng thẳng nửa người trên của mình rồi vội vàng nói: “Thưa anh Trần, bảy năm trước, ông nội tôi đã xin được độc Thiên Quỷ này từ một gia tộc về Đông y đã ở ẩn. Ông nội tôi có nói, đến lúc quan trọng có thể giúp nhà họ Đoàn chúng tôi đối phó với những kẻ địch mạnh, cho nên ông ấy đã để trong két sắt của nhà họ Đoàn. Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi dùng đến…”

Nói đến đây, Đoàn Vinh lập tức ngậm miệng lại. ‘Đây là lần đầu tiên mình sử dụng loại độc này, hơn nữa, mình còn dùng trên người Trần Gia Bảo. Nhưng hết lần này tới lần khác Trần Gia Bảo vẫn không bị trúng đốc. Không phải là mình đã quá đáng thương sao?’

Nghĩ đến đó, Đoàn Vinh khóc không ra nước mắt.

“Gia tộc Đông y đã ở ẩn sao?” Trần Gia Bảo tiếp tục hỏi: “Vậy thì chủ nhân của gia tốc Đông y này tên là gì?”

“Thưa anh Trần, tên cụ thể thì tôi cũng không biết. Nhưng tôi có nhớ mơ hồ rằng, trong một lần say rượu, ông nội tôi có từng nhắc đến, hình như chủ nhân của gia tộc đó có họ Vũ.” Đoàn Vinh trả lời mà không dám giấu diếm chút nào. Anh ta thành thật kể hết những gì mà mình biết.

“Họ Vũ sao?” Trần Gia Bảo bề ngoài bất động thần sắc, trong lòng lại rùng mình.

‘Độc Thiên Quỷ này là lại độc dược mà chỉ có Quỷ Y Môn mới có. Mà nhà họ Vũ lại là một trong bốn gia tộc lớn của Quỷ Y Môn. Hơn nữa, trước kia Vũ Quang Bình của Qủy Y Môn còn từng hạ độc mình. Chẳng lẽ, gia tộc Đông y đã ở ẩn trong miệng Đoàn Vinh nói đến chính là nhà họ Vũ của Qủy Y Môn sao? Hơn nữa, bọn họ lại còn có quan hệ với Vũ Quang Bình? Mà Qủy Y Môn vẫn luôn muốn lấy nửa cuốn đầu của Thiên Hành Cửu Châm trên người mình. Vậy thì chắc chắn nửa cuốn sau này đang ở tỉnh Trung Thiên rồi. Nhưng Qủy Y Môn có biết chuyện về nửa cuốn sau của Thiên Hành Cửu Châm hay không? Hơn nữa, chỉ cần tìm được Thiên Hành Cửu Châm là có thể tìm được Lưu Ly rồi.”

Nhớ tới Lưu Ly, nội tâm Trần Gia Bảo lại đứng ngồi không yên. Đã một thời gian rồi anh không gặp Lưu Ly, không biết người đẹp có còn xinh đẹp như trước hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play