“Kiếp nạn này của anh khó trốn, tôi không có hứng thú nghe lời anh cầu xin sự tha thứ, không bằng giữ lại cái miệng lưỡi vô vị để đến địa phủ giải thích nguyên nhân cái chết của anh cho Diêm La Vương nghe.”

Trần Gia Bảo xoay người, lưng quay lại với Bạch Chí Trung.

Ánh mắt Bạch Chí Trung mở to, cổ họng kích động hai cái, phát ra âm thanh “Cục.. Cục…” Đột nhiên “xỉ vả” một tiếng, một cỗ huyết tiễn từ cổ họng anh ta bay ra, cả người ngã xuống vũng máu.

Tiếp theo, ánh mắt Trần Gia Bảo dừng lại trên người Đoan Mộc Vĩ An, Đoan Mộc Hiên và Hoa Dân.

Ba người trong nháy mắt một trận gan lạnh, bọn họ đều bị hành động của Trần Gia Bảo dọa cho hoảng sợ, sợ bọn họ cũng bước theo gót chân của đám người Tả Ngọc Lượng.

Đoan Mộc Vĩ An mở miệng, vừa định mở miệng nói chuyện.

“Các người nói nhảm tôi cũng lười nghe, ba người các người lúc trước muốn giết tôi, vậy thì phải chuẩn bị tốt trong lòng bị tôi giết chết.”

Đột nhiên, giọng nói lạnh lẽo của Trần Gia Bảo truyền đến, chỉ nghe thấy ba tiếng “xùy xùy xùy” phá không trung, ba đạo kiếm khí sắc bén màu trắng phân biệt bắn ra, đâm thẳng hướng về phía đám người Đoan Mộc Vĩ An.

Đoan Mộc Vĩ An và Đoan Mộc Hiên thân bị trọng thương, thực lực của Hoa Dân lại chỉ ở mức trung kỳ tông sư, kém xa Trần Gia Bảo, làm sao có thể né tránh kiếm khí?

Cơ hồ là cùng một lúc, cổ họng ba người đều bị kiếm khí của Trần Gia Bảo đâm thủng, chết một cách thấu thấm.

Ánh mắt Đồng Nhiên Bình và Đoàn Vinh hoảng sợ, hai chân mềm nhũn, mẹ kiếp, giết phát quyết đoán, thật sự là giết phạt quyết đoán, nhiều nhân vật lớn trâu bò như vậy, Trần Gia Bảo nói giết liền giết, hơn nữa ánh mắt cũng không chớp một cái, quá đặc biệt đáng sợ rồi.

Một khắc sau, Trần Gia Bảo nhìn về phía hai người Đồng Nhiên Bình và Đoàn Vinh, nói: “Bây giờ, nên tính toán nợ nần giữa chúng ta rồi.”



Hai người Đồng Nhiên Bình và Đoàn Vinh trong nháy mắt hít một hơi khí lạnh, trong mắt hai người bọn họ, Trần Gia Bảo giống như ma thần!

“Trần Gia Bảo… Anh… Anh đừng… Đừng qua đây!” Sắc mặt Đồng Nhiên Bình tái nhợt, hoảng sợ, hai môi run rẩy, nói chuyện không đầu không đuôi.

Trần Gia Bảo mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước.

Dưới khí thế mạnh mẽ của Trần Gia Bảo, “phụt” một tiếng, hai đầu gối Đồng Nhiên Bình mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Trần Gia Bảo khóe miệt khinh miệt, thản nhiên nói: “Xem ra, anh thật sự là xương cốt mềm nhũn, không nhúc nhích được liền quỳ xuống.”

Đồng Nhiên Bình đã bị Trần Gia Bảo phá vỡ lá gan, làm sao còn dám phản bác lại?

“Trần Gia Bảo, anh muốn chết sao?”

Đột nhiên, Đoàn Vinh lớn tiếng quát to!

“Ồ?” Trần Gia Bảo dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ý của anh là gì?”

Những người khác cũng nhìn Đoàn Vinh như một tên ngốc. Đến ngay cả hai kẻ vô cùng mạnh mẽ như Tả Ngọc Lượng và Giang Lưu Thiên cũng để phải chết thảm trên tay Trần Gia Bảo. Hơn nữa, Đoàn Vinh có tài đức gì mà dám uy hiếp Trần Gia Bảo, đây không phải là anh ta đang muốn tìm đến cái chết hay sao?

Khi nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Trần Gia Bảo, theo bản năng, Đoàn Vinh rùng mình một cái. Nhưng khi anh ta nhớ tới việc Trần Gia Bảo trúng độc Thiên Quỷ thì sự sợ hãi trong lòng anh ta cũng tan biến, ngược lại sự tự tin thì tăng vọt, nghiêm chỉnh nói: “Anh nghĩ rằng tôi đang lừa anh sao? Đừng đùa nữa, anh có biết rằng bản thân mình đang trúng kịch độc hay không? Anh sẽ chết sớm thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play