Đao chưa tới, sức lực đến trước, trận gió mạnh mãnh liệt, đã quất đến Văn Linh Lan và người bên cạnh cô ta khiến hai má đau nhức!

Tả Ngọc Lượng lúc trước nhìn thấy Văn Linh Lan được Trần Gia Bảo ôm trong lòng, tự nhiên cho rằng Văn Linh Lan là người phụ nữ của Trần Gia Bảo, hắn không giết được Trần Gia Bảo, chẳng lẽ còn không giết được Văn Linh Lan tựa như con kiến hôi sao? Chỉ cần có thể làm cho Trần Gia Bảo cảm thấy đau đớn giằng xé tâm can, vậy coi như hắn đã báo thù được rồi!

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tả Ngọc Sùng càng thêm sắc bén, thanh đao càng thêm nhanh chóng!

Lần này biến số nằm ngoài dự liệu của mọi người, đặc biệt là Văn Linh Lan và Văn Trung Vạn, đều bị kinh ngạc, kinh hãi, ngây ngốc đứng tại chỗ, cũng quên cả né tránh.

Trên thực tế, với thực lực của bọn họ, cho dù muốn trốn thì cũng làm sao tránh được một kích của Tả Ngọc Lượng liều mạng hết toàn lực?

Mắt thấy Văn Linh Lan sắp phải chịu cảnh hương tan ngọc vẫn, người con gái đẹp mà đoản mệnh, chỉ thấy một thanh kiếm mang những tia sấm sét màu đỏ, đột nhiên xuyên thấu qua phía sau tim của hắn, đâm hắn một cái đến lạnh lẽo thấu tim, hơn nữa dưới sự trùng kích cuồng bạo của kiếm mang tia sét màu đỏ, vết thương trước ngực còn không ngừng mở rộng, máu tươi văng ra!

Chính là Trảm Nhân Kiếm!

Thân hình Tả Ngọc Lượng đang nhảy về phía trước đột nhiên ngừng lại giữa không trung, thanh đao trên tay đao cũng đột nhiên biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, khóe miệng phun ra máu tươi, quay đầu khiếp sợ nói: “Sao… Sao có thể nhanh như vậy?”

“Giết người trước mặt Trần Gia Bảo tôi, hơn nữa còn giết một người phụ nữ đẹp như hoa như ngọc, anh mộng tưởng hão huyền quá rồi đấy! Sát khí trong mắt Trần Gia Bảo tăng lên rất nhiều, kiếm chỉ lui về phía sau, rút “Trảm Nhân Kiếm” ra.



“Phụt” một tiếng, cơ thể Tả Ngọc Lượng nhào về phía trước ngã xuống đất, ngã vào trong vũng máu, hiển nhiên là chết không thể chết hơn được nữa.

Trần Gia Bảo đứng khoanh tay, chỉ “Trảm Nhân Kiếm” vào mặt đất, tản ra khí tức cuồng bạo, làm cho mặt đất chung quanh dâng lên một vòng bụi bặm, càng tăng thêm khí thế!

Văn Linh Lan, Văn Trung Vạn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, sau khi Văn Linh Lan sợ hãi, đột nhiên gió thơm chợt lóe, nhào vào trong lòng Trần Gia Bảo nghẹn ngào nói: “Gia Bảo, cám ơn anh, vừa rồi dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa…”

Trần Gia Bảo trước tiên liền thu “Trảm Nhân Kiếm” lại, để tránh làm bị thương đến Văn Linh Lan, đồng thời khóe miệng nhếch lên ý cười ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Văn Linh Lan xinh đẹp, cười nói: “Có tôi ở đây, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Văn Linh Lan gật đầu nặng nề trong lòng Trần Gia Bảo, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn.

Thu Vũ Liên mắt thấy Tả Ngọc Lượng bị giết, tâm nguyện lâu dài của mình rốt cục đã được hoàn thành trong tay Trần Gia Bảo, nhịn không được nở nụ cười, nhưng cười cười, vui mừng đến cực điểm, trong mắt lại chảy dài hai dòng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chị, mối thù lớn của chị cuối cùng cũng báo được rồi, chị cuối cùng đã có thể mỉm cười yên nghỉ nơi chín suối rồi…”

Đám người Văn Trung Vạn sau khi vượt qua khỏi kiếp nạn, trong lòng tràn ngập vui sướng, cảm kích cùng tràn đầy rung động!

Trần Gia Bảo dĩ nhiên dùng sức lực của mình, dễ dàng chém giết ba vị tông sư, cùng với hai vị cường giả “nửa bước truyền kỳ” Tả Ngọc Lượng và Giang Lưu Thiên, loại hành vi này đủ để kinh thế hãi tục, khắp tỉnh Trung Thiên nổi lên một trận sóng to gió lớn!

Sắc mặt đám người Đoan Mộc Vĩ An và Đoan Mộc Hiên kinh hãi, kinh ngạc khó hiểu, Trần Gia Bảo cũng quá đáng sợ, bọn họ lúc trước lại hoảng sợ, cư nhiên đi khiêu khích Trần Gia Bảo, mẹ kiếp, đây là đi một vòng qua Quỷ Môn quan mà, thật đáng sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play