“Sao, anh Đoan Mộc không dám ra mặt sao? Thì ra cũng có lúc anh biết sợ à, ha ha.”

Đột nhiên tiếng cười chế giễu của Tả Ngọc Lượng lại vang lên trong sân.

“Nực cười, hôm nay anh đã tự đâm đầu vào lưới thì tôi sẽ không khách sáo nhận cái đầu của anh.” Sắc mặt Đoan Mộc Vĩ An trầm xuống và sải bước ra ngoài.

Đám người Đoan Mộc Hiên, Hoa Dân, bố con Văn Trung Vạn và Đoàn Vinh cũng lập tức bước nhanh ra ngoài.

Đồng Nhiên Bình vốn muốn dạy dỗ Trần Gia Bảo chợt dừng tay lại, biết hiện tại chuyện của nhà họ Tả quan trọng hơn nên anh ta quay người chạy ra sân đồng thời buông một câu: “Trần Gia Bảo, đợi lần sau có cơ hội ông đây sẽ trừng trị cậu!”

Lần sau?

Khóe miệng Trần Gia Bảo càng thêm khinh bỉ, e là không có lần sau.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Trần Gia Bảo và Văn Linh Lan.

Văn Linh Lan vẫn luôn căng thẳng lo lắng nắm chặt tay áo Trần Gia Bảo: “Gia Bảo…”

“Sao vậy?”

“Anh… Vừa rồi sao anh lại ngốc đến mức mạo phạm bọn Đoan Mộc Vĩ An vậy?” Giọng Văn Linh Lan run rẩy: “Anh không sợ… Không sợ bọn họ sẽ giết anh thật sao?”

Trần Gia Bảo cười khanh khách: “Tôi nói rồi, cô thay tôi bênh vực lẽ phải, tôi giúp cô đòi lại công đạo, còn về việc có mạo phạm gia tộc Đoan Mộc hay không và bọn họ sẽ đối phó tôi như thế nào, tôi hoàn toàn không lo lắng.”



Đương nhiên với thực lực của Trần Gia Bảo thật sự không cần đem gia tộc Đoan Mộc để vào mắt.

Cơ thể Văn Linh Lan run lên, cảm động rơi nước mắt, đột nhiên nhào vào lòng Trần Gia Bảo, nghẹn ngào nói: “Cho đến bây giờ… Cho đến bây giờ chưa từng có một ai cần mạng sống của tôi, tôi… Tôi thật sự rất vui.”

Trần Gia Bảo bản lĩnh ngây người, cảm nhận được hương thơm nồng ấm và vẻ đẹp của cô gái trong lòng mình, khóe miệng anh nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng buông Văn Linh Lan ra, cười nói: “Không phải tôi muốn phá tan khung cảnh này chỉ là bây giờ người nhà họ Tả đã đến, thời khắc sinh tử nhà họ Văn các cô đã đến, hãy giải quyết những vấn đề trước mắt trước, về sau có cơ hội sẽ cho cô tận hưởng cái ôm ấm áp của tôi.”

“Đúng đúng đúng, giải quyết nhà họ Tả quan trọng hơn…” Lúc này Văn Linh Lan mới phản ứng lại, kêu lên và nhanh chóng đứng dậy rời khỏi lòng Trần Gia Bảo, vừa thanh minh vừa kéo Trần Gia Bảo chạy ra sân, đồng thời không quên đáp lại Trần Gia Bảo: “Đã không có sau này nữa rồi.”

Chẳng mấy chốc hai người đã ra sân và đứng ở phía sau đám đông.

Trong sân có nhiều vị khách không mời mà đến, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn!

Trần Gia Bảo nhìn quanh thấy hai người đàn ông lớn tuổi, ba người đàn ông trung niên và Thu Vũ Liên đã mấy ngày không gặp, Thu Vũ Liên khẽ cau mày đầy vẻ sầu buồn.

Lúc này, những vị khách không mời mà đến này đang lạnh lùng đối đầu với người đứng đầu là Đoan Mộc Vĩ An.

Bầu không khí ngưng đọng và vô cùng căng thẳng!

Vì Trần Gia Bảo và Văn Linh Lan đi ra muộn nhất và đứng ở phía sau đám đông cho nên đám người Thu Vũ Liên không nhìn thấy Trần Gia Bảo.

“A, Gia Bảo mau nhìn xem, người đàn ông hói đầu bên cạnh kia chính là kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Văn tôi… A, thì ra là chị Vũ Liên, sao chị ta lại đứng cạnh kẻ thù không đội trời chung này vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Văn Linh Lan khiếp sợ không thôi, cảm giác như trời đất sụp đổ, nhưng cô còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì một điều kinh sợ hơn ập đến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play