Vì vậy, giữa Đoàn Vinh và Trần Gia Bảo thì Thu Vũ Liên đã không ngần ngại lựa chọn hợp tác với Trần Gia Bảo.

Sau khi Trần Gia Bảo lên xe của Văn Linh Lan, Văn Linh Lan đạp chân ga lái xe về phía nhà họ Văn, trong khi lo lắng nói: “Gia Bảo, sau này anh nên ít gặp Thu Vũ Liên thì hơn.”

“Hả?” Trần Gia Bảo buồn cười nói: “Sao đột nhiên lại nói như vậy?”

Văn Linh Lan giải thích: “Anh Đoàn Vinh đã theo đuổi Thu Vũ Liên được vài năm rồi, anh ta từ lâu đã coi Thu Vũ Liên như người phụ nữ của mình. Nếu anh tiếp xúc quá gần với Thu Vũ Liên thì có nghĩa là anh đang đắc tội đến anh ta.”

“Đắc tội với anh ta là một chuyện rất nguy hiểm sao?” Trần Gia Bảo nhìn cô ta một cách tinh nghịch và tiếp tục ăn bỏng ngô anh mua ở sân bowling.

“Đương nhiên là nguy hiểm rồi.” Văn Linh Lan lập tức cao giọng: “Đoàn Vinh khác với Đồng Nhiên Bình. Anh xúc phạm Đồng Nhiên Bình thì anh ta sẽ dựa vào vũ phu hoặc thế lực gia tộc để đối phó với anh, chỉ cần anh ở nhà họ Văn chúng ta thì anh ta sẽ không dám động đến anh. Nhưng anh Đoàn thì khác, nếu anh ta muốn đối phó với anh thì sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để khiến anh không kịp trở tay. Một khi anh ta ra tay thì sẽ vô cùng tàn khốc.”

Trần Gia Bảo ném vào miệng mấy viên bỏng ngô, thờ ơ nói: “Xem ra cô đánh giá rất cao đối với Đoàn Vinh, nhưng dù anh ta có âm mưu gì đi nữa, đối mặt với thực lực của tôi đều sẽ trắng bạch như tờ giấy. Nếu Đoàn Vinh thật sự muốn để đối phó với tôi thì anh ta phải chuẩn bị tâm lý để hận cả đời.”

Văn Linh Lan kinh ngạc, cô ta nghe nói Trần Gia Bảo chỉ là một người bình thường chưa từng luyện võ công, vậy mà hoàn toàn không để Đoàn Vinh vào mắt, chẳng lẽ anh không biết Đoàn Vinh không chỉ nổi tiếng ở thành phố Hà Tĩnh là thế hệ thứ hai giàu có mà còn là một người đàn ông rất máu lạnh.

Chỉ cần Đoàn Vinh có yêu cầu thì Trần Gia Bảo hoàn toàn có thể bị chèn ép và Trần Gia Bảo gần như không có khả năng đánh trả.

Vẫn có chút không muốn, Văn Linh Lan tiếp tục thuyết phục: “Tuy rằng anh rất tin tưởng vào chính mình, nhưng tốt nhất anh không nên xem nhẹ thủ đoạn của Đoàn Vinh.”



Trần Gia Bảo cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Cô lo lắng cho tôi bởi vì cô chỉ biết đến thủ đoạn của Đoàn Vinh, nhưng cô chưa từng xem qua thủ đoạn của tôi. Sau này cô sẽ biết mặc dù Đoàn Vinh là một người rất quyền lực, không cũng có tư cách so sánh với tôi, Trần Gia Bảo.”

“Tôi phải thừa nhận một điều rằng sự kiêu ngạo của anh cũng giống hệt như kỹ năng y học của anh vậy, nó khiến tôi phải mở rộng tầm mắt.”

“Những gì tôi nói nghe có vẻ kiêu ngạo trong tai cô, nhưng thực ra tôi vốn rất khiêm tốn, trong tương lại cô sẽ biết những gì tôi nói hôm nay đều là sự thật.” Trần Gia Bảo tự hào nói.

Trần Gia Bảo không hề khoa trương chút nào, so với thực lực của anh thì những điều anh đang nói thực sự đã rất khiêm tốn rồi. Nhưng cũng không có cách nào, cho dù là khiêm tốn, vẫn khiến người khác kinh ngạc.

Lấy Văn Linh Lan hiện tại, mặc dù rất ngưỡng mộ y thật của Trần Gia Bảo, nhưng cô ta vẫn không cho rằng Trần Gia Bảo là đối thủ của Đoàn Vinh.

Văn Linh Lan lắc đầu bất lực, không thể thuyết phục được Trần Gia Bảo nên cô ta cũng không còn cách nào khác. Dù sao cũng có một nhà họ Văn ở thành phố Hà Tĩnh ủng hộ Trần Gia Bảo, cho dù Đoàn Vinh rất muốn đối phó với Trần Gia Bảo thì anh ta cũng phải suy nghĩ lại.

Trong ba ngày tiếp theo, Trần Gia Bảo ở lại thành phố Hà Tĩnh, ngoài việc chữa bệnh cho ông của Văn Trung Vạn thì anh còn theo Văn Linh Lan đi thăm thú các di tích, danh lam thắng cảnh khác nhau ở thành phố Hà Tĩnh.

Chỉ là những ngày bình yên và dễ chịu luôn kết thúc rất nhanh.

Buổi chiều, thời tiết u ám, mây mù dày đặc, dường như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play