Trương Mạnh Hữu giận dữ, nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì bảo vệ
Tiểu Vương đã giành khiển trách trước: “Đúng là một kẻ không có mắt, cậu cả Trương chính là cậu ấm nổi tiếng nhất thành phố Hòa Bình, tài sản
trong nhà hơn ba trăm tỷ, lại còn là khách quen của câu lạc bộ Golf Hải
Thiên chúng tôi. Một nhân vật máu mặt như cậu Trương muốn dạy dỗ cậu còn đơn giản hơn cả nghiền chết một con kiến! Nếu cậu không muốn chết quá
khó coi thì nhanh xin lỗi cậu cả Trương đi!”
Trương Mạnh Hữu đắc ý hừ một tiếng, nói: “Không tệ, mày nhanh xin lỗi tao đi, nếu không ông đây sẽ đánh chết mày đấy.”
Trần Gia Bảo liếc mắt sang, lạnh nhạt nhìn hai người này, trông ánh mắt như đang nhìn hai kẻ ngu si đần độn.
Cách đó không xa, Vương Chí Kiến trong bộ đồng phục bảo vệ đúng lúc
thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ: ‘Cái đậu phộng, sao hai
tên kia lại không có mắt, dám dây vào cậu Trần thế chứ, chết cũng không
biết chết như thế nào đâu. Có điều, đây chính là cơ hội để mình thể hiện rồi!’
Mấy ngày trước, Vương Chí Kiên phải làm bảo vệ ở đây vì đã đắc tội
Trần Gia Bảo, nhưng ỷ vào bố mình là phó tổng giám đốc, ngay cả trưởng
phòng bảo vệ cũng không dám chọc anh ta mà mỗi ngày đều vô cùng ung dung thoải mái, cứ như đại gia vậy.
Nhưng dù sao Vương Chí Kiên vẫn là người có chí lớn, không hề thỏa
mãn với chức vị ngồi chơi xơi nước này, bây giờ thấy Trần Gia Bảo bị cản lại thì đảo mắt một cái, biết cơ hội của mình đã tới rồi, bèn gửi tin
nhắn cho Tạ Cẩm Tú, đồng thời chạy đến bên cạnh Trần Gia Bảo mà đầu đầy
mồ hôi, cúi người xuống trước mấy con mắt nhìn trừng trừng, cung kính
nói: “Xin chào cậu Trần.”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng!
Bảo vệ Tiểu Vương và Trương Mạnh Hữu đều biết Vương Chí Kiên, nhất là Trương Mạnh Hữu. Vương Chí Kiên cũng là một cậu ấm trong giới thượng
lưu, thậm chí gia thế của Vương Chí Kiên còn cao hơn cả Trương Mạnh Hữu.
Những ngày qua Trương Mạnh Hữu không thấy Vương Chí Kiên, không biết
Vương Chí Kiên đã thành bảo vệ, kinh ngạc nói: “Chí Kiên, thế này là thế nào, sao không làm quản lý mà lại đi làm bảo vệ? Khoan đã, anh cúi
người với thằng nhãi này làm gì, chẳng lẽ làm bảo vệ thích quá hay sao
mà thấy ai cũng cúi người vậy hả?”
Bảo vệ Tiểu Vương cũng kinh ngạc không nói nên lời, trong lúc nhất thời cũng ngẩn ra, không nói nổi một câu.
“Cậu Trương, cậu biết bảo vệ này à?” Cô gái xinh đẹp hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy, anh ta là Vương Chí Kiên, bố anh ta là phó tổng giám đốc
của câu lạc bộ Hải Thiên, anh ta cũng là một cậu ấm trong giới thượng
lưu. Nhưng không biết anh ta làm thế này là sao?” Trương Mạnh Hữu cau
mày, rất là nghi hoặc.
“Ồ…” Cô gái xinh đẹp sửng sốt, che cái miệng nhỏ nhắn lại.
Trần Gia Bảo nhìn Vương Chí Kiên một cái, đột nhiên cười nói: “Thì ra là anh, tôi nhớ bố anh là phó tổng giám đốc ở đây nhỉ. Mặc dù anh làm
bảo vệ nhưng chắc quyền phát biểu cũng rất lớn, bây giờ đuổi cái tên
được gọi là cậu cả Trương này ra ngoài, có vấn đề gì không?”
“Đệt mợ, mày là cái thá gì mà muốn dạy dỗ cậu cả Trương? Tao nói cho
mày biết, bố của cậu cả Trương chính là chủ tịch của công ty TNHH tài
chính Vạn Tường đấy!” Bảo vệ Tiểu Vương cả giận nói.
Vương Chí Kiên toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cười khẩy. Chủ
tịch của công ty tài chính Vạn Tường có là cái thá gì so với Trần Gia
Bảo đâu?
Anh ta giơ tay lên tát bảo vệ một bạt tai, khiển trách: “Mẹ mày, câm cái mồm cho tao!”
Bảo vệ Tiểu Vương tức khắc đần cả mặt, không hiểu nổi tình hình trước mắt, ngập ngừng nói: “Anh Vương, anh… Anh đánh em làm gì?”
“Hừ, thích đánh thì đánh.” Vương Chí Kiên cười khẩy một tiếng, sau đó, nhìn về phía Trương Mạnh Hữu.
Sắc mặt Trương Mạnh Hữu thay đổi, giận dữ nói: “Trương Chí Kiên, anh muốn đuổi tôi ra ngoài theo lời thằng ranh này thật sao?”
Vương Chí Kiên cũng khó khăn, nói thế nào đi nữa thì hai người cũng ở trong một vòng tròn, không muốn làm quá căng, bèn nói: “Mạnh Hữu, anh
cho tôi một cái mặt mũi đi, hôm nay anh rời khỏi đây trước, hôm khác tôi mời anh uống rượu bồi tội nhé.”
“Đệt, ông đây không cần, hôm nay tôi cứ đứng đây đấy, xem ai có thể
đuổi tôi ra ngoài, ông đây sẽ không để yên cho nó đâu!” Trương Mạnh Hữu
phẫn nộ nói.
“Ồ? Tôi cũng muốn xem là ai kiêu ngạo muốn phản lại tôi.”
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng trong trẻo mà đầy uy nghiêm vang lên, Vương Chí Kiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người nhìn sang, thấy Tạ Cẩm Tú mặc áo dài cách tân màu xanh
thướt tha đi đến, hôm nay cô trang điểm tinh xảo, tươi đẹp động lòng
người. Sự xuất hiện của cô nháy mắt khiến cô gái xinh đẹp trong lòng
Trương Mạnh Hữu biến thành hạng son phấn diễm tục.
“Tổng giám đốc Tạ…” Sắc mặt Trương Mạnh Hữu thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT