Trần Gia Bảo đứng một mình trong kho thuốc, trong lòng phấn khởi không thôi. Anh thấp thoáng cảm giác được trong này có không ít dược liệu từ thời xa xưa mà có dược hiệu rất mạnh mẽ.

Quả không hổ danh là dòng họ Đông y có trăm năm lịch sự, nền tảng của nhà họ Hứa đúng là thâm hậu!

Trần Gia Bảo lấy lại tinh thần, tìm Hỏa Tinh Thảo trước.

Hứa Thành Sâm thở dài, muốn đi dạo trong sân một lát để giải sầu, nhưng chưa đi được hai bước thì Hứa Quân Bình đã đi tới, sắc mặt ông ta phiền muộn, muốn nói lại thôi.

“Quân Bình, con có gì muốn nói với bố à?” Hứa Thành Sâm cau mày hỏi.

“Vâng thưa bố.” Hứa Quân Bình đi nhanh đến trước mặt Hứa Thành Sâm, nói: “Bố à, Hỏa Tinh Thảo thực sự quá quý giá với nhà họ Hứa chúng ta, cho dù Trần Gia Bảo đã thắng chúng ta trong cuộc so tài y thuật, nhưng dù sao cậu ta một thân một mình, không quyền không thế, mà nhà họ Hứa chúng ta đã cắm rễ ở thành phố Hòa Bình nhiều năm, vừa giàu có vừa nhiều sản nghiệp, cho dù chúng ta không cho phép cậu ta mang Hỏa Tinh Thảo đi, cậu ta cũng chỉ có thể ngậm miệng không dám nói.”

“Con đang ‘nhà lớn khinh khách’, muốn lấy gia thế để chèn ép người ta à?” Hứa Thành Sâm nói với vẻ không vui.

Hứa Quân Bình hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào ông cụ, nói: “Đúng vậy, thưa bố.”

Sắc mặt Hứa Thành Sâm tức khắc tái xanh, cả giận nói: “Tài nghệ của nhà họ Hứa chúng ta không bằng người ta, thắng thì thắng, thua thì thua, sòng phẳng, nhanh gọn biết mấy? Sao con có thể làm cái hành động trốn cược trẻ con đó chứ? Huống chi, cho dù nhà họ Hứa chúng ta tạm thời lấy thế chèn ép người khác, khiến cho Trần Gia Bảo ngậm miệng không dám than vãn, nhưng với y thuật của cậu ta thì nổi tiếng cả Việt Nam cũng chỉ là vấn đề thời gian. Con có dám cam đoan đến khi đó cậu ta sẽ không trả thù nhà họ Hứa chúng ta không? Thậm chí, danh dự trăm năm của nhà họ Hứa chúng ta cũng có khả năng sẽ bị hủy diệt chỉ trong chốc lát.”

Sau đó ông ta lại lên tiếng: “Con là viện trưởng viện Đông Y, vốn nên ăn nói thận trọng, tại sao lại hồ đồ đến vậy? Bố thấy con ngồi trên chiếc ghế viện trưởng quá lâu, nghe quen mấy lời nịnh nọt rồi nên quên hết mọi thứ rồi đấy. Quân Bình, con làm bố quá thất vọng.”

Hứa Quân Bình nghe vậy thì hoảng sợ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa trên trán, nói: “Vâng, ba dạy đúng.”

Khuôn mặt của Hứa Thành Sâm âm trầm, chắp hai tay ra sau lưng, nhắm mắt nói: “Bất cứ lúc nào, con cũng phải nhớ rằng chúng ta là bác sĩ, thứ nhất y đức, thứ hai cứu người, sự vất vả khi cứu người đều không quan trọng bằng mạng người, kẻ vô đức không thể làm thầy thuốc. Trở về xem Tỉnh Tâm Lục – Luận Y ba lần đi, sau này mà còn hồ đồ như vậy nữa thì con từ chức viện trưởng viện Đông y, chuyên tâm hành nghề chữa bệnh tích đức đi.”

“Vâng, vậy con đi đây.” Hứa Quân Bình xấu hổ lui xuống.

“Ôi…” Hứa Thành Sâm lắc đầu than thở.



Trong kho thuốc, Trần Gia Bảo đang lục tìm lung tung, đột nhiên anh thấy trên kệ hàng bên trái có một chiếc hộp gấm hình chữ nhật màu xanh, bên trong nó tản ra dương khí đậm đà.

Trần Gia Bảo thầm kích động, mở ra thì thấy bên trong được đặt một cây dược liệu trông như cỏ linh chi, toàn thân có màu đỏ thẫm, trên đỉnh còn có hoa văn đám mây đầy màu sắc thấp thoáng phác họa ra chim phượng, không nhịn được vui vẻ nói: “Hỏa Tinh Thảo, quả nhiên là Hỏa Tinh Thảo, không uổng công mình tốn nhiều thời gian so tài với nhà họ Hứa như vậy.”

“Thanh Ngọc Chi và Hỏa Tinh Thảo đã giành được, bây giờ chỉ còn lại Thiên Tâm Quả, tiếc là không có tin tức gì về Thiên Tâm Quả cả. Thôi vậy, lát nữa đi hỏi thăm xem sao.”

Trần Gia Bảo cất Hỏa Tinh Thảo đi rồi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhớ tới lời hứa đã luyện chế mười viên Hồi Xuân Đan cho Tạ Anh Dũng, bèn tìm chút dược liệu tương đối phù hợp rồi ra ngoài kho thuốc của nhà họ Hứa.

Giờ phút này, những người trong nhà họ Hứa đều đã biết kết quả của cuộc so tài y thuật, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ, đồng thời vô cùng phẫn nộ với Trần Gia Bảo. Khi thấy Trần Gia Bảo bước ra từ trong kho thuốc, không ít người đều trợn mắt nhìn anh, cứ như rất muốn ăn tươi nuốt sống Trần Gia Bảo vậy.

Nhất là Hứa Hà Bắc, ban đầu anh ta cho rằng Trần Gia Bảo chỉ là một con chim cút nghèo nàn, thế mà chỉ trong nháy mắt, Trần Gia Bảo chẳng những trở thành nhà giàu có đầy thần bí, mà y thuật còn trên cả Hứa Thành Sâm, thành ngôi sao mới của giới Y học. Những điều này làm cho anh thẹn quá thành giận!

Trần Gia Bảo chắp hai tay ra sau lưng, coi những ánh mắt phẫn nộ xung quanh như vô hình, sải bước tiến về phía trước, bước chân trầm ổn, nét mặt dửng dưng.

Xưa nay kẻ mạnh không cần để ý đến sự phẫn nộ của kẻ yếu.

Hoàn toàn làm lơ!

Đám người Hứa Hà Bắc tức khắc cảm thấy vô cùng sỉ nhục, nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn bóng lưng Trần Gia Bảo rời đi.

Đi vào trong sân, Trần Gia Bảo phát hiện không ngờ cả Hứa Mỹ Hòa và Hứa Thành Sâm đều ở đây, hơn nữa Hứa Mỹ Hòa còn có vẻ như muốn nói gì đó.

Trần Gia Bảo cũng không thèm để ý, trực tiếp chào một tiếng rồi đi.

Nhìn vào bóng lưng của Trần Gia Bảo, Hứa Mỹ Hòa lẩm bẩm nói: “Ông nội, ông nói cháu nghe xem, sau này cháu có thể thắng được anh ta không?”

“Trên đời không có gì là không thể nào.” Hứa Thành Sâm không ý kiến gì, trong lòng lại nghĩ thầm: “Mỹ Hòa có thể thắng được Thiên Hành Cửu Châm sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play