Mọi người xung quanh thấy sự tình giải quyết, cũng tản ra, không, còn có một người đứng tại chỗ, đó chính là Hầu Tuấn Kiệt.

Anh ta không phải không muốn đi, mà là không dám đi, đi theo nhà họ Văn nói không chừng còn có thể bảo toàn một mạng, nhưng nếu anh chạy, tuyệt đối sẽ chết không thể nghi ngờ!

“Anh tự lái xe đi xe đến nhà họ Văn, nếu như anh không liên quan gì đến chuyện hạ độc, vậy nhà họ Văn có thể cho anh một đường sống.”

Văn Linh Lan lưu lại một câu nói với Hầu Tuấn Kiệt, ngồi vào trong Cadillac, trước tiên gọi điện thoại cho bố cô báo bình an, tiếp theo lái xe về phía nhà họ Văn.

Đây chính là khí phách của nhà họ Văn thành phố Hà Tĩnh!

Văn Linh Lan hiện tại cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Hầu Tuấn Kiệt hẳn là không phải người hạ độc, dù sao mắt thấy ông nội cô sắp độc chết, anh ta cũng không cần phải ra tay nữa, hoàn toàn là như vậy.

Chỉ là Hầu Tuấn Kiệt nhiều lần khiêu khích Trần Gia Bảo, thiếu chút nữa chậm trễ bệnh tình của ông nội cô, thật sự làm cho Văn Linh Lan khó chịu, muốn dạy dỗ cho Hầu Tuấn Kiệt một bài học.

Dọc theo đường đi, Văn Linh Lan đối với Trần Gia Bảo thể hiện sự hứng thú cực lớn, vẫn hỏi đông hỏi tây.

Nếu người khác đối mặt với cô gái xinh đẹp tuyệt thế như Văn Linh Lan, chỉ sợ đã sớm ngất xỉu, tất cả đầu óc đều bị che mờ, không suy nghĩ được gì.

Nhưng Trần Gia Bảo sao lại là người tầm thường? Văn Linh Lan dù đẹp đến mức nào, nhiều nhất cũng chỉ bằng với hồng nhan tri kỷ bên cạnh Trần Gia Bảo, cho nên đối mặt với Văn Linh Lan, Trần Gia Bảo bình tĩnh vô cùng, chỉ nói ra một ít lời nên nói, về phần không nên nói, thì không lộ dấu vết chuyển đề tài.

Văn Trung Vạn nhạy bén phát hiện điểm này vô cùng kinh ngạc, có thể không vì sắc đẹp động đậy, định lực này thật sự là cao!



Trong lòng ông ta đối với Trần Gia Bảo đánh giá lại cao hơn một tầng.

Trần Gia Bảo cũng thông qua tán gẫu mà biết được, tập đoàn Thiên Văn của thành phố Hà Tĩnh nổi danh là do Văn Trung Vạn một tay sáng lập, tuy Rằng Văn Trung Vạn hiện tại là chủ tịch, nhưng số năm đã cao, rất nhiều tinh lực không theo kịp, người thực sự nắm quyền thì là con trai của Văn Trung Vạn, cũng chính là bố Văn Linh Lan – Văn Trung Minh.

Ngoài ra, Trần Gia Bảo thông qua lời nói của Văn Trung Vạn dường như phát hiện, Văn Linh Lan hình như còn có một vị hôn phu tên là Đồng Nhất Nam, chỉ là Văn Linh Lan hình như đối với Đồng Nhất Nam vô cùng chán ghét, nhắc tới tên Đồng Nhất Nam, lập tức chuyển đề tài.

Khoảng nửa giờ sau, Văn Linh Lan lái xe vào một khu biệt thự giàu có, chỉ thấy phong cách kiến trúc biệt thự cổ xưa tao nhã, môi trường thanh lịch, làm cho tâm tình người ta thoải mái.

Mà nhà họ Văn nằm ở vị trí xa nhất trong khu biệt thự giàu có này, kiến trúc xa hoa nhất, hoàn cảnh cũng đẹp nhất, khắp nơi thể hiện sự cao quý và không hề bình thường của nhà họ Văn.

Sau khi xuống xe, Văn Linh Lan đứng ở cửa biệt thự, chỉ vào biệt thự năm tầng phía sau cười nói: “Gia Bảo, hoan nghênh anh đến nhà tôi làm khách, anh đừng ghét bỏ nơi này là được.”

“Nhà cô như thế này mà nói đơn sơ, chỉ sợ toàn bộ Thành phố Hà Tĩnh, sẽ không có nhà nào sang trọng.” Trần Gia Bảo nhìn biệt thự trước mặt, lại một lần nữa xác định, đích thật là căn nhà lớn nhất trong khu biệt thự giàu có này.

Văn Trung Vạn ở một bên nói: “Đi trước đi, tôi dẫn anh Trần qua gặp bố mẹ của Linh Lan, ngoài ra còn có chuyện trúng độc, tôi muốn hiểu chi tiết hơn một chút.”

Trần Gia Bảo gật gật đầu, cùng đi về phía biệt thự.

Vừa đi vào sảnh lớn, vào mắt chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đứng ngồi không yên bên cạnh sô pha, thậm chí trong gạt tàn đã chất đầy thuốc lá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play