“Đến cả ông Hứa cũng đã thừa nhận vật Trần Gia Bảo đang dùng là Thiên Hành Cửu Châm rồi mà, chẳng lẽ anh ta đang nghi ngờ ánh mắt của ông Hứa sao?”
“Có điều tôi cảm thấy lời anh ta nói cũng có lý, dẫu sao Thiên Hành
Cửu Châm đã thất truyền, mặc dù có rất nhiều truyền thuyết thần kỳ nói
về bộ châm nhưng lại chưa một ai thấy nó cả, ông lão này vẫn chưa được
chữa bệnh xong, tốt nhất chúng ta đừng nên chắc chắn Trần Gia Bảo sẽ
chiến thắng thì hơn.”
Mọi người đều cảm thấy có lý, đồng loạt nhìn về phía Hứa Thành Sâm.
Hứa Thành Sâm trừng Lý Vũ Minh một cái, trong mắt thấp thoáng vẻ
không hài lòng, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông ta thấy “Thiên Hành Cửu Châm”, cẩn thận suy nghĩ một lát, thấy quả thật bản thân cũng
lỗ mãng.
Ông ta vuốt bộ râu bạc trắng, khẽ hắng giọng hai tiếng, nói với Trần
Gia Bảo: “Cậu Trần, tương truyền Thiên Hành Cửu Châm vô cùng ảo diệu,
không những vậy còn có tiếng vừa ra tay là hết bệnh, mặc dù tôi đã nhận
thua nhưng ông bạn này vẫn chưa hết bệnh, e rằng mọi người đều không
phục.”
Lý Vũ Minh tức khắc đắc ý, ông cụ mặc giao lĩnh bị trúng gió, làm sao có thể chỉ châm cứu một lần là trị hết bệnh? Trần Gia Bảo ơi là Trần
Gia Bảo, muốn trách thì trách anh quá chủ quan, chọn bệnh nhân gì không
chọn, cố tình lại chọn một bệnh nhân bị trúng gió, đúng là tự rước họa
về mình!
Trần Gia Bảo liếc về phía Lý Vũ Minh, sự khinh miệt chợt lóe lên
trong mắt, đột nhiên anh đưa tay ra, rút hai cây kim châm đâm vào người
ông cụ xuống, nói: “Ông à, ông thấy thân thể thế nào rồi?”
“Không tệ, cảm giác tốt hơn rất nhiều.” Ông cụ nở nụ cười với Trần
Gia Bảo, đột nhiên sửng sốt, lắp bắp nói: “Tôi có thể cười rồi? Nhóc
Vương, lấy gương tới đây cho ông.”
Người trẻ tuổi đang đứng bên cạnh – cũng chính là “nhóc Vương” – vừa
mừng vừa sợ, hối hả lục lọi mà không tìm ra được gương, bèn mở điện
thoại lên bật sang chế độ chụp ảnh rồi đưa tới trước mắt ông cụ, ông cụ
nhìn vào màn hình, thấy khuôn mặt mình đã trở lại bình thường, chẳng
những không khác với người thường, mà sắc mặt cũng hồng nhuận. Ông ấy
không nhịn được cười thật sảng khoái, khen ngợi: “Tốt, tốt, tốt, đã
nhiều năm rồi không được vui vẻ như thế này, quả nhiên không uổng công
đi một chuyến đến thành phố Hòa Bình này! À đúng rồi, hào hứng quá nên
quên cả việc chính, cậu trai à, thật sự rất cảm ơn cháu.”
Nói rồi ông cụ mặc áo giao lĩnh đứng lên, chắp tay nói lời cảm ơn với Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo vừa cười vừa lắc đầu, thản nhiên nói: “Ông tin tưởng cháu, đây là kết quả ông sẽ nhận được.”
Những người đứng xem rất kinh ngạc, Trần Gia Bảo chỉ châm cứu một lần mà đã hoàn toàn trị hết bệnh trúng gió ư? Thiên Hành Cửu Châm đúng là
thần kỳ!
Hứa Thành Sâm cũng bội phục không thôi.
Lý Vũ Minh thì lộ hẳn vẻ lo lắng ra mặt, nếu Trần Gia Bảo thắng thì
anh ta sẽ thua ba ngàn năm trăm tỷ đồng, bán các bộ phận cả người anh ta đi không trả nổi cái giá này.
“Thế mà nhà họ Hứa còn dám tự xưng là dòng họ Đông y có một trăm năm
lịch sự, đến một Trần Gia Bảo nhỏ bé cũng không thắng nổi, đúng là rác
rưởi!” Trong lòng Lý Vũ Minh cuộn trào cơn thù hận, đột nhiên anh ta lớn tiếng nói: “Mọi người đừng bị Trần Gia Bảo lừa gạt, Trần Gia Bảo trẻ
như vậy, sao có thể chỉ châm cứu một lần mà đã trị hết bệnh trúng gió
chứ? Tôi biết ngay mà, chắc chắn là ông già này đã bắt tay với Trần Gia
Bảo để lừa mọi người, mọi người đừng có tin anh ta.”
Vừa dứt lời, mọi người đều nhíu mày lại.
Trước đó Lý Vũ Minh đã nhảy ra chỉ trích Trần Gia Bảo, bây giờ lại
nói ông cụ mặc áo giao lĩnh này bắt tay với Trần Gia Bảo, kiếm cớ gây
chuyện cũng vừa phải thôi chứ! Những người đang ngồi đây đều làm Đông y, huống chi còn có Hứa Thành Sâm ở đây chủ trì, ông cụ mặc áo giao lĩnh
có bị trúng gió hay không, đương nhiên mọi người có thể thấy được, sao
có thể là âm mưu sẵn?
Nhất là ông cụ nọ, nụ cười tươi rói chợt cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén. Lý Vũ Minh bôi nhọ ông ấy bắt tay với Trần Gia Bảo, không
phải là đang vả vào mặt ông ấy trước mọi người sao?
Ánh mắt của ông cụ sắc bén như mãnh hổ, lạnh lùng nói: “Nhóc Vương, xách cái tên gây chuyện này ra ngoài cho ông!”
“Vâng ạ.” Tiểu Vương đáp một tiếng, lạnh lùng cười tiến về phía Lý Vũ Minh.
Sắc mặt Lý Vũ Minh thay đổi, lúc này anh ta mới phát hiện mình làm
mọi người giận dữ, ngoài mạnh trong yếu mà nói: “Tôi cảnh cáo cậu, tôi
là người của nhà họ Lý ở thành phố Hòa Bình này, nếu cậu dám làm gì tôi, chỉ cần một câu của tôi thôi là có thể đuổi cậu ra khỏi Hòa Bình thành
đấy.”
“Nhà họ Lý?” Tiểu Vương cười nhạo một tiếng, vẻ khinh miệt hết sức rõ ràng. So với ông cụ, nhà họ Lý có là cái thá gì đâu?
Cậu ta đi tới bên cạnh Lý Vũ Minh, xách cổ áo Lý Vũ Minh lên như xách một con gà rồi đi ra ngoài, Lý Vũ Minh không có chút cơ may phản kháng
nào.
Không ngờ Tiểu Vương lại cao thủ võ cổ truyền!
“Khoan đã!” Trần Gia Bảo thản nhiên nói: “Lý Vũ Minh, anh đã thua
cược rồi, tôi cho anh mười ngày để gom tiền, mười ngày sau, nếu tôi
không thấy khoản tiền đó, Trần Gia Bảo tôi sẽ tự mình đến nhà đòi.”
Đến lúc đó, thứ mà Trần Gia Bảo sẽ đòi không chỉ là tiền, còn cả mạng!
Mặt Lý Vũ Minh biến sắc, sau đó bị Tiểu Vương vứt ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT