Nhưng mà, tiếng cười kiêu ngạo càn rỡ của bọn họ, theo Trần Gia Bảo, thế nhưng chỉ là trò hề mà thôi.

Anh nhìn về phía Đường Thiên, mỉm cười và hỏi: “Cô có sợ không?”

“Không sợ.” Đường Thiên lắc đầu, cười nói: “Dù sao có chuyện gì cũng có anh chống đỡ.”

“Ha.” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, nói: “Vậy cô ở bên cạnh xem kịch đi, tôi dạy dỗ bọn họ thay cô xả tức giận như thế nào.”

Nghe Trần Gia Bảo tự tin nói, Vương Văn Long cười đột nhiên dừng lại, sắc mặt âm trầm xuống, nói: “Võ Hải Nam, dạy dỗ tên này cho tôi, để cho anh ta biết thành phố Hoà Bình này rốt cuộc là địa bàn của ai!”

“Cậu nhóc, nếu anh kiêu ngạo như vậy, có dám so sánh với chúng tôi hai đòn không?”

Võ Hải Nam mang theo ba nhân viên bảo vệ đi đến vị trí trung tâm của văn phòng, hướng về phía Trần Gia Bảo lộ ra ánh mắt khiêu khích.

Trần Gia Bảo không nói một lời, trong ánh mắt khẩn trương lo lắng của chị Đào, anh bước đi tới đối diện đám người Võ Hải Nam.

Hàn Tuyết khinh miệt cười, cô ta từng thấy Võ Hải Nam ra tay với người khác, loại khí thế chưa từng có này, dường như là yêu ma hạ phàm, quả thực là không ai có thể ngăn cản, nhìn qua Trần Gia Bảo yếu ớt như vậy, làm sao có thể là đối thủ của Võ Hải Nam?

“Ba người các anh lên, dạy dỗ anh ta đi!”

Chỉ là một Trần Gia Bảo, còn không đáng để Võ Hải Nam tự mình ra tay, anh ta ra lệnh một tiếng, ba tên bảo vệ bên cạnh giương nanh múa vuốt nhào về phía Trần Gia Bảo.



“Như những tên hề.”

Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên một tia khinh miệt, đột nhiên tiến lên hai bước, trong nháy mắt vung ra ba quyền, thế nhưng sau khi đánh ra, dường như là cùng một lúc đòn đánh vào trên người ba tên bảo vệ, khiến cho ba người bọn họ bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào vách tường văn phòng, đúng lúc đụng phải một bức tranh nổi tiếng treo trên tường.

Đây chỉ là Trần Gia Bảo sử dụng không tới một phần lực đạo, bằng không ba người này đã chết ngay tại chỗ.

Đám người Vương Văn Long, Võ Hải Nam đang nở nụ cười thì ngay lập tức cứng ngắc lại, tiếp theo kinh ngạc hô lên ra tiếng, võ công nhanh nhẹn của Trần Gia Bảo hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của họ.

Đường Thiên và Chị Đào thì vui vẻ không thôi, xem ra anh Trần quả nhiên rất lợi hại!

“Thì ra anh là một người luyện võ, tôi đã coi thường anh rồi, khó trách anh dám tới tận toà nhà công ty giải trí Tinh Quang gây sự.” Võ Hải Nam xoay nhẹ dưới cổ tay, phát ra tiếng khớp “ọp ẹp”, cười lạnh nói: “Thế nhưng anh lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ của tôi!”

Trần Gia Bảo chắp một tay phía sau lưng, không nói một lời, chỉ là con kiến hôi “Thông U Sơ Kỳ” mà thôi, căn bản không có tư cách để anh phải lên tiếng.

Võ Hải Nam cảm giác mình hoàn toàn bị Trần Gia Bảo coi thường, trong lòng vô cùng tức giận, hung tợn nói: “Tên kia, chịu chết đi!”

Anh ta quát lớn một tiếng, hai tay nắm quyền, mạnh mẽ vọt về phía Trần Gia Bảo, tuy rằng thân hình anh ta cường tráng, nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, thậm chí mang theo một luồng cuồng phong, ngay cả giấy tờ lưu trữ trên bàn làm việc của Vương Văn Long cũng bị gió quyền thổi bay lung tung.

Vương Văn Long khoái chí nở nụ cười, quyền pháp mãnh liệt như vậy, chỉ là một Trần Gia Bảo, cho dù thân thủ nhanh nhẹn đến đâu, cũng không có khả năng ngăn cản được!

Chị Đào cùng Đường Thiên khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play