Hai chữ ‘Anh Lâm’ này giống như có ma lực vậy, trong ánh mắt tên bảo vệ lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả hai chân cũng run rẩy, anh ta áy náy nhìn về phía Lâm Thanh Hà, sau đó cứ thế xoay người đi khỏi luôn.

Ngay cả trong mắt người đàn ông đeo mắt kính cũng xuất hiện vẻ khiếp sợ, anh Lâm tên đầy đủ là Tưởng Đức Lâm, là sự tồn tại đáng sợ ở thành phố Hòa Bình này, nếu như Bảy Xà là đàn em của anh ta thì đúng là mình bị đánh cũng không làm gì được.

Bảy Xà cười đắc ý nói: “Hì hì, em gái kia ơi, bây giờ đã không còn ai cản trở nữa, em đi theo bọn anh thôi.”

Còn về Trần Gia Bảo, Bảy Xà tự động bỏ qua.

Sắc mặt Đàm Ánh Nguyệt trở nên xanh mét, từ nhỏ đến lớn, trong cuộc sống trong công việc cô vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, đã bao giờ phải chịu ấm ức như thế này đâu?

Có điều, biểu hiện của một người khác đã làm cho cô phải thất vọng.

Từ đầu đến cuối Trần Gia Bảo đều không đứng ra, hiển nhiên đã bị cái tên Tưởng Đức Lâm dọa cho sợ rồi.

Đàm Ánh Nguyệt vừa thất vọng lại vừa coi thường, khẽ thở dài một tiếng, Gia Bảo ơi là Gia Bảo, xem ra Trần Gia Bảo không giỏi giang giống như cô nghĩ, anh ta cũng không thích hợp với cô.

Không ít người xung quanh cũng đều tỏ vẻ coi thường Trần Gia Bảo, đều âm thầm giễu cợt anh là cái đồ nhát gan.

Chỉ có Lâm Thanh Hà vẫn đầy lòng tin với Trần Gia Bảo.

Đàm Ánh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Bảy Xà khẽ nhíu mày, gã ta cho rằng Đàm Ánh Nguyệt muốn báo cảnh sát, tuy rằng đối với gã ta điều ấy cũng chẳng sao cả, nhưng gã ta không muốn tình hình trở nên phức tạp hơn, nên lập tức bước lên một bước, muốn cướp lấy cái điện thoại kia.

Đột nhiên, có một bàn tay đưa ra tóm lấy tay Bảy Xà.



“Đang ở trước mặt tôi, lại dám trêu đùa bạn bè tôi, còn muốn cướp đồ của cô ấy nữa, anh đã chuẩn bị tốt tinh thần để chịu đựng lửa giận của tôi chưa?”

Trên khóe miệng Trần Gia Bảo vẫn mang theo nụ cười vô hại, nhưng mà ánh mắt rất lạnh lùng, lạnh đến mức khiếp người.

“Anh Bảo thật uy phong.” Lâm Thanh Hà thấy anh như thế thì sùng bái.

So sánh với Bảy Xà, thì dáng người Trần Gia Bảo có vẻ gầy yếu hơn, nhưng mà dường như bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Bảy Xà lại rắn chắc giống như một cái kìm sắt vậy, không di chuyển chút nào.

Đàm Ánh Nguyệt hơi chần chừ một chút, vừa cầm điện thoại lên lại buông xuống.

“Nếu không muốn chết thì nhanh chóng buông tay ra cho tao, tao là người của anh Lâm đấy, mày là thằng nào?” Bảy Xà cười lạnh nói.

“Người muốn mạng của anh!” Trần Gia Bảo cũng cười lạnh một tiếng, trong mắt dường như có tia sáng lóe lên.

“Mẹ kiếp!” Bảy Xà mắng to một tiếng, rồi vung nắm đấm lên đập thẳng về phía mặt Trần Gia Bảo.

Chân Trần Gia Bảo khẽ dịch chuyển một chút, vừa khéo tránh được cú đấm của gã ta, đồng thời vung tay tung ra một cái tát, đập thẳng vào mặt Bảy Xà, nếu không phải cổ tay Bảy Xà vẫn còn đang bị anh nắm, thì khả năng một cái tát này sẽ khiến gã ta bay ra ngoài.

Mọi người đều trợn mắt lên nhìn, không ai có thể tưởng tượng nổi tên nhóc gầy yếu này lại đánh nhau khỏe như vậy.

Lúc này người đàn ông đeo kính ban nãy mới bò dậy, trong mắt anh ta hiện ra vẻ giễu cợt, dám ra tay với đàn em của anh Lâm, đúng là muốn chết. Người khôn ngoan phải co được dãn được, chịu thua giống như mình đây mới là lẽ phải.

“Mày dám đánh tao à, đầu trọc, giết chết nó đi!” Bảy Xà giận dữ, nhấc chân lên đá về phía Trần Gia Bảo.

Đồng thời gã đầu trọc cũng giơ nắm đấm lên đấm về phía sau gáy Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play