Chị Đào trợn mắt, coi như không có gì xảy ra, vừa sơn móng chân vừa nói: “Chị còn tưởng chuyện nghiêm trọng thế nào, hóa ra vì chuyện này mà em tức giận.”

Đường Thiên Kinh ngạc nói: “Chị Đào, chị sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra như vậy được? Đây chính là một tên sở khanh, hơn nữa người anh ta phản bội là chị Đông Vy.”

Chị Đào bất đắc dĩ thở dài: “Chị phản ứng như vậy cũng là bình thường, mặc dù pháp luật bên ngoài quy định chỉ được một vợ một chồng, nhưng còn những người có tiền thì sao, người nào chả nuôi vài ba cô vợ nhỏ? Bởi vì xã hội này là của những kẻ giàu, người có tiền có quyền được đãi ngộ tốt hơn, tất nhiên cũng có thể chiếm nhiều người đẹp hơn.

Em nhìn giám đốc Vương Văn Lâm của công ty show giải trí mà xem, còn có Mã Ngọc Sơn cùng giám đốc Triệu, đi với vợ ra bên ngoài không bao giờ nói tới từ gái, nhưng thật ra cũng chỉ là giả tạo bày ra cho đám phóng viên quần chúng nhìn mà thôi, trên thực tế số lượng phụ nữ họ nuôi bên ngoài không ít hơn bảy tám người đâu, những chuyện như thế này sau này em sẽ thấy còn rất nhiều.”

Đường Thiên kinh ngạc vô cùng, nói: “Vương Văn Lâm cũng nuôi vợ nhỏ ở bên ngoài? Em ngất, em còn tưởng ông ta là đàn ông tốt cơ đấy…”

Chị Đào cười nhạt mấy lần, ngón tay đang sơn dở cũng dừng lại, nói: “Cõi đời này không bao giờ có ba chữ đàn ông tốt, chỉ có đàn ông nghèo và đàn ông giàu, đàn ông nghèo không có khả năng hám gái, chỉ có thể ngụy trang thành người đàng hoàng, đàn ông giàu một lần, liền bộc lộ bản tính con thú, hừ, trên đời này có thằng đàn ông nào mà không tham hoa thơm cỏ lạ?”

Đường Thiên cảm thấy chị Đào buột miệng thốt ra chân lý cuộc đời, vung vẩy nắm tay nho nhỏ, nói: “Đúng vậy, đàn ông toàn một lũ đểu!”

Chị Đào bỗng biên tò mò, nói: “Chị thấy là lạ, bạn trai của Hàn Đông Vy rốt cuộc là người như thế nào? Theo như lời nói của em lúc đó, đội trưởng đội an ninh của nhà họ Ngụy thấy anh ta như chuột thấy mèo, hơn nữa trong mắt anh ta hình như cũng không coi người của nhà họ Ngụy ra gì, có lẽ nào, anh ta chính là cậu Trần trong truyền thuyết?”

“A? Không thể nào? Anh ta nhìn qua thì có vẻ như rất lợi hại, nhưng nói thế nào thì nói, không thể nào là cậu Trần đó được?” Đường Thiên bị chị Đào đoán trúng hết, sợ hết hồn, chối bỏ ngay lập tức.



Chị Đào trầm tư, nói: “Chị cũng thấy không thể nào là cậu Trần đó được, trong truyền thuyết đó cậu Trần vô cùng sát phạt máu lạnh, nếu thật sự theo phong cách làm người của cậu ta, chắc hẳn là giết không chừa một mống, làm gì có chuyện nhân từ như vậy, còn chờ đội trưởng đội an ninh của nhà họ Ngụy tới rồi trách mắng?

Nhưng nếu không phải là cậu Trần thì sẽ là ai chứ, chẳng lẽ là cậu chủ Ngụy Phong Lăng của nhà họ Ngụy? Ừ, toàn bộ tỉnh Ngọc Vân, ngoại trừ cậu Trần ra, hình như cũng chỉ có Ngụy Phong Lăng là không nể mặt nhà họ Ngụy, còn chỉ tay ra lệnh cho đội trưởng đội an ninh nhà họ Ngụy, dù sau thì nhà họ Ngụy trước sau gì cũng thuộc về anh ta mà.”

Đường Thiên không nghe được những lời phân tích sau cùng đó của chị Đạo, trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ, nếu thật sự người hôm nay cô gặp là cậu Trần trong truyền thuyết đó, mấy câu nói của mình hôm nay khác gì muốn công khai cướp bạn trai của chị Đông Vy?

Chắc tôi ngất!

Nắm tay nhau dạo phố mua đồ, đi ăn cơm ở phòng uyên ương, cùng nhau tới công viên giải trí, ôm nhau tâm tình ghế đá, đến rạp xem phim… Ngoại trừ thuê phòng khách sạn ra, Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc coi như làm qua hết một lần những chuyện mà các cặp đôi yêu nhau hay làm.

Lục Bảo Ngọc cảm thấy, khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của cô.

Chỉ tiếc vui vẻ trong cuộc sống như đóa hoa chóng nở mau tàn, đến tám giờ tối, Trần Gia Bảo đưa Lục Bảo Ngọc đi đến sân bay, hai người lưu luyến chia tay.

“Bảo ngọc, chờ em giải quyết xong việc của nhà họ Tả, em sẽ nhanh chóng trở lại với anh, em ở thành phố Thanh Xuyên tắm rửa sạch sẽ chờ anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play