Quách Thành Công nghe tới câu đó, giật mình tỉnh lại từ cơn ngẩn người, chẳng qua là sắc mặt anh ta càng ngày càng tái mét, giọng nói run run: “Anh Lý, bọn em… Bọn em đắc đội cậu Trần, tỉnh Ngọc vân lớn như vậy, e rằng cũng không có chỗ đặt chân, em mạo muội nghĩ có khi nào chúng ta nên chạy trốn, chờ tình hình êm xuôi xuống, lúc ấy hãy trở lại cũng không muộn?”

Nghĩ lại thủ đoạn quả quyết máu tanh của cậu Trần, Quách Thanh Công đánh rùng mình một cái.

“Chạy trốn?” Lý Hải Quân cười lạnh hai lần, nhìn mấy người trước mặt như nhìn một lũ ngu, nói “Mấy cậu quên lời cậu Trần đã nói à, cho mấy cậu chạy trước một đoạn, cậu ta mà tìm được sẽ dậy các cậu một bài học, sau đó đem mấy cậu xách tới nhà họ Ngụy, để cho nhà họ Ngụy tùy ý xử trí, mấy người muốn chạy trốn hay là tiếp tục đợi ở tỉnh Ngọc Vân, tôi không thèm quan tâm.”

Khuôn mặt Quách Thành Công vô cùng đau khổ: “Anh lý, anh thật sự muốn xử chúng em hả, cái này… Đây không phải là thuận miệng nhận lời cậu Trần thôi sao, tiền bồi thường cho nhà họ Ngụy 3 tỷ rưỡi, bọn em tuyệt đối ngoan ngoãn nộp tới nhà họ, đến lúc đó anh Lý trách móc bọn em vài câu qua lại là được rồi, chẳng lẽ cậu Trần vì mấy cái chuyện nhỏ nhặt này mà phải đặc biệt điều tra sao?”

Lý Hải Quân sắc mặt lập tức trầm xuống, vung tay bổ một chưởng vào đầu Quách Thành Công, giận dữ nói: “Cậu Trần ghét nhất bị người khác lừa, anh ấy nói với tôi dạy dỗ mấy cậu, thì nhất định phải dạy dỗ đàng hoàng, nếu tôi liên hiệp với mấy cậu lừa gạt anh ấy, anh ấy mà điều tra ra, không chỉ riêng hai con cá nhỏ các người, ngay cả tôi đến lúc chết cũng không biết chết thế nào, con mẹ, mấy cậu muốn chết, cũng đừng lôi tôi vào, mau đi, trước tiên cùng tôi tới ngân hàng rút tiền, đem tiền đưa đến nhà họ Ngụy rồi tính tiếp!”

Hai vợ chồng người nọ trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng hối hận, thầm nghĩ nếu vượt qua được kiếp nạn lần này, sau này nói gì thì nói cũng không dám hung hăng càn quấy như vậy nữa, bời vì không bao giờ biết sẽ đen đủi chọc giận một nhân vật lớn nào đó, lúc đó có khi mạng cũng xong luôn!

Trong khi đó ở bên trong trung tâm thương mại, câu chuyện kết thúc theo một cách mọi người xung quanh không ai ngờ tới, mấy người đứng xem náo nhiệt rối rít tản đi, trong một lúc, trong cửa hàng trang sức Vương Đại Phúc tản đi rất nhiều người.

Nhân viên bán hàng lúc đó bất đắc dĩ thở dài, ban đầu giá cả là 7 tỷ, nếu bán được thì bản thân cô sẽ được cầm nhiều tiền hoa hồng một chút, bây giờ bán bằng giá gốc, tiền hoa hồng coi như mất trắng.

Đường Thiên cẩn thận gói lại miếng ngọc phỉ thúy, chân thành nói: “Cám ơn anh.”



“Đừng khách khí.” Trần Gia Bảo cười nói: “Cho dù nói thế nào, hai chúng ta cũng đã có duyên gặp gỡ một lần, mà thật ra cái cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân này, tôi cũng rất thích.”

“Hì xi!”một tiếng, Đường Thiên bật cười, đang chuẩn bị hỏi tên của Trần Gia Bảo, bỗng rung có một người con gái cực đẹp mặc một bộ quần áo vàng nhạt, tươi cười đi tới, thân mật nắm tay Trần Gia Bảo, cười nói: “Gia Bảo, anh hùng cứu mỹ nhân cũng đã xong rồi, có phải nên tiếp tục đi dạo phố với em không nhỉ?”

Người này chính là Lục Bảo Ngọc!

Trong ánh mắt của Đường Thiên ánh lên vẻ kinh ngạc, trong đầu cô nổ bôm bốp dòng chữ: Bắt cá hai tay!

Đường Thiên nhớ rõ ràng, người này là bạn trai của Hàn Đông Vy, bây giờ lại nắm tay thân thiết với một cô gái khác, đây hẳn là tên sở khanh trong truyền thuyết còn gì nữa?

Gần như trong tức khắc, cảm kích và nhiệt tình ban đầu của cô biến mất, lạnh lùng nói: “Hóa ra anh còn có bạn khác, tôi xin phép đi trước, à đúng rồi, trước khi đi tặng anh mấy câu, chỉ nghe kẻ mới cười, không thấy người cũ khóc, đến lúc người cũ đi rồi, có hối hận cũng không kịp.”

Dứt lời, Đường Thiến xoay người rời đi.

Lục Bảo Ngọc nhìn theo bóng lưng của Đường Thiến, cười nói: “Cô bé này thật cá tính, chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc, người nào không biết chuyện, còn tưởng cô ấy bị anh từ bỏ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play