Đường Thiên cũng rất ngạc nhiên, phấn khích nói: “Thật là lợi hại, anh thật quá lợi hại!”

Trần Gia Bảo quay đầu lại cười với cô, nói: “Mới chỉ đánh thắng đối thủ thì chưa thể gọi là lợi hại, khi nào đánh đối thủ một cách triệt để, không chỉ khiến hắn khâm phục mà còn đạt được những mục tiêu đặt ra thì mới có thể xem là lợi hại được.”

Đường Thiên sửng sốt, đột nhiên nhớ đến “đề nghị” mà Trần Gia Bảo đã nêu ra lúc nãy, chẳng lẽ anh muốn Quách Thành Công bỏ ra 5 tỷ rưỡi để mua sợi dây chuyền ngọc lục bảo cho mình sao ? Điều này… điều này sao có thể xảy ra?

Quách Thành Công hình như bị đánh đến choáng váng, nằm ngất trên mặt đất một hồi lâu rồi mới che khuôn mặt sưng đỏ đứng lên, tức giận nói : “Mày… Mày dám đánh tao à?”

Trần Gia Bảo bật cười đáp: “Tôi đánh cũng đánh xong rồi, anh còn hỏi tôi có dám hay không ? Mấy lời này đều thật vô nghĩa, nếu anh thật sự muốn đánh trả thì ngay khi đứng chạy đã lao đến tôi rồi.”

Sắc mặt Quách Thành Công thay đổi trong nháy mắt bởi vị Trần Gia Bảo đã nói toạc ra suy nghĩ thật của anh ta. Ngay khi vừa mới giao thủ, anh ta chưa kịp nhìn rõ, đã bị đánh bay ra. Anh ta biết chắc rằng nếu đấu 1-1 thì anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của Trần Gia Bảo, cho nên bây giờ anh ta cũng không dám tiếp tục đánh nhau với Trần Gia Bảo.

Thấy bộ dạng đầy trào phúng của Trần Gia Bảo, Quách Thành Công đang chẩn bị buông vài lời nói tàn nhẫn để lấy lại thể diện thì đột nhiên, ngay lúc này, vợ của anh ta là Tào Tuyết Nhi lại chạy vào. Nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Quách Thành Công, cô ta lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô ta chống nạnh, tức giận nói: “Được lắm tên nhóc thúi nhà mày, ngay cả người đàn ông của tao mày cũng dám đánh. Mày biết tao vừa mới đi ra ngoài để làm gì không ? Tao đi gọi cho đội trưởng Ngụy, đội trưởng đội bảo an, trùng hợp anh ta đang ở gần đây, trong vòng 3 phút nữa sẽ đến, mày có gan thì đừng có chạy!”

Đội trưởng Ngụy sắp đến?



Mọi người đều kinh ngạc, cuối cùng nhân vật chính cũng đã xuất hiện rồi.

Sự vui vẻ phút chốc hiện rõ trên khuôn mặt Quách Thành Công, lòng tự tin tăng lên, ngay cả vết sưng đỏ trên mặt cũng đỡ đau hẳn, tựa như đã thấy được Trần Gia Bảo đã quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ, ngạo nghễ nói: “Nghe thấy không, người nhà họ Ngụy lập tức sẽ đến đây. nếu mày biết điều thì bây giờ hãy nhận thua, móc ra 7 tỷ để mua vòng cổ đền bù. Còn về việc mày dám làm tao bị thương thì tao sẽ lấy 3 tỷ rưỡi tiền thuốc men. Còn ngược lại, nếu mày không chịu làm theo, tao sẽ khiến mày muốn sống không được, chết cũng không xong.”

Tất cả mọi người kinh hô thành tiếng, tát một cái đã phải bồi thường 3 tỷ rưỡi, đây quả thực là ăn cướp trắng trợn. Thế nhưng nhìn bộ dạng hai vợ chồng nhà họ Ngụy cũng biến bọn họ thường ngày đã ngang ngược thành tánh, mà bây giờ ngay cả người nhà họ Ngụy cũng muốn ra mặt, dù cho chỉ là đội trưởng đội bảo an nhưng chẳng phải tục ngữ có câu “Quan thất phẩm trước cửa Tể tướng” sao. Từ nhà họ Ngụy ra tới tuyệt đối không phải là hạng người dễ chọc, Quách Thành Công tự nhiên có cớ để kiêu ngạo.

Chẳng qua chàng trai ra mặt bên vực kẻ yếu này liền phải gặp xui xẻo, chẳng những phải bồi thường mà còn có thể bị đánh một trận.

Mọi người xung quanh im lặng nhìn Trần Gia Bảo.

Đường Thiên vừa tức lại vừa lo, nói: “Bọn họ quả thật là gây rối vô cớ, ngay cả lũ trộm cướp bên ngoài còn tốt hơn bọn họ. Chúng ta vẫn nên đi thôi, đừng chấp nhất với bọn họ.”

Trần Gia Bảo biết Đường Thiên lo lắng rằng sau khi người nhà họ Ngụy đến sẽ liên lụy đến mình, hảo cảm với Đường Thiên trong lòng tăng lên, khẽ cười nói: “Chẳng phải chỉ là một tên đội trưởng đội bảo an thôi sao, cũng không có gì đáng sợ, anh ta không thể đại diện cho người nhà họ Ngụy được, tôi sẽ chờ anh ta đến đây..”

Đường Thiên nghi ngờ rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nói: “Không phải , anh… anh còn muốn đợi ở nơi này? Chóng mặt…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play