Nghe thấy “Thiên Tâm Đằng”, Đồ Bá Thạch cũng trở nên vui vẻ.
“Đây là nhà họ Hứa, không hổ danh là dòng họ lâu đời ở đây. Họ có thể chiếm một căn lớn ở trên đoạn đường đắc địa của thành phố…chậc chậc!”
Theo địa chỉ mà Tạ Anh Dũng cung cấp, Trần Gia Bảo đã đến cổng nhà họ Hứa vào sáng sớm hôm sau.
Trước mặt anh là một ngôi nhà lớn với gạch xanh và ngói đỏ, trên đó
treo một tấm bảng ghi dòng chữ “Hứa phủ”, Trần Gia Bảo cảm thấy như mình đã du hành về thời cổ đại vậy.
Tuy nhiên, kiểu dòng tộc càng dài rộng, lai lịch càng sâu như vậy thì xác suất có Hỏa Tinh Thảo càng lớn.
Trần Gia Bảo cười rộ lên rồi đi về phía trước gõ cửa.
Chẳng mấy chốc, một thanh niên áo trắng ló đầu ra tò mò nhìn Trần Gia Bảo, sau đó anh ta vô cùng sốt ruột mà vẫy tay: “Gia đình chúng tôi hôm nay có khách. Nếu anh muốn đến gặp bác sĩ thì chúng tôi không tiếp, anh đi mau đi.”
Hôm nay, Trần Gia Bảo vẫn chỉ đi một đôi giày vải xanh đen, trông anh không giống một người giàu có.
Trần Gia Bảo lắc đầu và nói: “Tôi không đến đây để tìm lời khuyên của bác sĩ. Xin cậu vào báo cho chủ nhà biết có Trần Gia Bảo đến thăm.”
“Trần Gia Bảo?” Hứa Hà Bắc nhỏ giọng lặp lại, anh ta chắc chắn rằng
không có người nào tên Trần Gia Bảo thuộc các dòng họ lớn ở thành phố
Thái Bình thì anh ta càng khinh thường nói: “Đi đi, hôm nay nhà họ Hứa
của chúng tôi không tiếp khác. Anh có thể nhắn lại lời, hoặc vài ngày
nữa hãy quay lại.”
Trần Gia Bảo nhíu mày, anh nói: “Không phải vừa nãy nói nhà họ Hứa
hôm nay có khách sao? Sao bây giờ lại nói không tiếp đãi khách?”
Hứa Hà Bắc nhìn Trần Gia Bảo một cách khinh bỉ, anh ta giơ chiếc nhẫn đá quý trên ngón trỏ ra rồi khinh thường nói: “Anh đã thấy chiếc nhẫn
ngọc lục bảo mua ở London tốn gần một tỷ đồng trên tay tôi chưa? Đồng hồ Vacheron Constantin hơn hai tỷ. Anh nhìn lại chính mình đi, đống quần
áo anh mặc cùng lắm là mấy trăm ngàn. Biết mình biết ta là điều quan
trọng nhất. Họ Hứa của chúng tôi là một dòng họ có tuổi đời hàng thế kỷ
và rất được tôn trọng ở thành phố Hòa Bình. Các gia đình giàu có muốn
đến thăm gia đình họ Hứa của chúng tôi cũng phải tùy thuộc vào việc gia
đình của chúng tôi có sẵn lòng tiếp đón hay không. Mọi người được chia
thành các tầng lớp khác nhau, anh có nghĩ rằng với địa vị của mình thì
anh có đủ tư cách để đến thăm gia đình của chúng tôi không? Anh có đủ
điều kiện để trở thành khách của gia đình Hứa của chúng tôi không?”
“Anh đang dùng cái đầu thấp kém của mình để đánh giá người khác hả?” Lúc này Trần Gia Bảo đã cảm thấy hơi khó chịu.
Hứa Hà Bắc nghiêm túc nói: “Tôi ở đây nói chuyện với anh là phước ba
đời nhà anh rồi, còn dám xúc phạm nhà họ Hứa chúng tôi sao? Tôi cũng
chịu thua anh luôn rồi đó! Tôi cho anh một cơ hội, lập tức xin lỗi tôi
mau. Sau đó hãy rời khỏi đây ngay, nếu không thì anh hãy tự chịu lấy hậu quả.”
Trần Gia Bảo cau mày, vẻ mặt của anh càng lúc càng khó coi.
Hiện anh có gần tám trăm tỷ đồng trong thẻ và sở hữu hai mươi phần
trăm cổ phần của câu lạc bộ Golf Hải Thiên, chưa kể hôm qua anh ta đã ký một hợp đồng với Tạ Anh Dũng và Tần Quang Đại lên tới hàng chục tỉ đô
la một năm nữa.
Không ngờ hôm nay trước khi bước vào cửa nhà họ Hứa thì đã bị nhà họ Hứa coi thường rồi.
Trần Gia Bảo hơi tức giận, nhưng anh nhớ mục đích hôm nay là đến nhà
họ Hứa xin thuốc nên không tiện nói nhiều, vì vậy anh lấy ra tấm thẻ đen do Tần Quang Đại đưa rồi lạnh lùng nói: “Đây là thẻ VIP kim cương,
trong đó có gần ba trăm năm mươi tỷ đồng không giới hạn chi tiêu. Bây
giờ, tôi đã đủ điều kiện, tôi có thể vào trong chưa?”
Hứa Hà Bắc suýt rớt cằm vì kinh ngạc.
Thẻ VIP kim cương hay còn gọi là thẻ đen, không phải cứ có tiền là có thể làm được mà phải có địa vị xã hội khá cao, thậm chí là cả nhà họ
Hứa, dù là dòng họ lâu năm thì cũng chỉ có chủ gia đình mới có thể sở
hữu nó.
Làm sao mà Trần Gia Bảo lại có thẻ đen được chứ?
Hứa Hà Bắc trong lòng cho rằng Trần Gia Bảo đang nói dối nên lập tức
cười khinh thường: “Thật không ngờ, người ở tầng lớp dưới đáy của xã hội như anh cũng bày đặt giở trò sao? Anh cho rằng chỉ cần lấy thẻ đen giả
mạo là có thể lừa được tôi sao? Đùa gì chứ? Để tôi đoán xem, anh thậm
chí còn không có được năm trăm ngàn trong thẻ này. “
Trần Gia Bảo trông càng khó coi hơn, anh nói: “Anh nghĩ rằng tôi là một kẻ nói dối, cho nên không định cho tôi vào?”
“Đúng vậy, mau ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh đó. Anh tin hay không? Chỉ cần tôi gọi điện thì tôi có thể tống anh vào tù ngay.” Hứa Hà Bắc vươn tay đẩy Trần Gia Bảo một cái.
Lúc này mặt của Trần Gia Bảo “đen như cái đít nồi”.
Anh lịch sự đến thăm thì bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác, thật sự không chịu nổi nữa.
Đối mặt với bàn tay đang đẩy của Hứa Hà Bắc, ánh mắt Trần Gia Bảo co
rút lại. Đột nhiên anh vươn tay ra nắm lấy cổ tay của người nọ mà kéo
khiến Hứa Hà Bắc ngã đập cằm xuống bậc thềm, suýt nữa gãy răng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT