Trần Gia Bảo lặng lẽ thở dài, cũng biết không thể chỉ vì tình cảm yêu đương cá nhân mà lại xem nhẹ vấn đề an toàn của nhà họ Lục, chỉ đành nhẹ nhàng: “Cổ nhân có câu’ Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, Đâu cứ phải mai mai tối tối.’, cứ cho là em chỉ ở nơi này nửa ngày thì anh cũng sẽ làm em vui vẻ khi ở bên anh.

Hơn nữa người xưa cũng từng nói ’Phải biết tranh thủ thời gian’, dù sao êm đến tối mới đi, chúng ta còn cả một buổi chiều ở bên nhau mà.”

Lục Bảo NGọc cười rạng rỡ, ngay cả những cảm xúc pjieefn muộn vừa rồi cũng tan đi không ít, cô ta như một đưa trẻ làm nũng: “Bảo Ngọc trân trọng từng giây từng phút được ở bên anh, vậy tiếp theo anh điịnh đưa em đi đâu đây, hay là chúng mình đi dạo phố đi, đi mua sắm, ăn đồ ăn ngon, đi xem phim, làm tất cả mọi điều mà những cặp tình nhân khác thường làm.”

“Được, vậy chúng ta bắt đầu đi dạo phố, để cho em cảm nhận được hương vị của tình yêu.”

Sau khi đến một cửa hàng mua sắm lớn nhất thành phố Vĩnh Kỳ, hai người họ cũng giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường khác, chơi đùa vui vẻ, la hét không ngừng, bất luận là Trần Gia Bảo hay là Lục Bảo Ngọc đều đồng ý bỏ rất nhiều tiền ra mua cả cửa hàng mua sắm để có thể sắm đồ thỏa thích, chỉ cần Lục Bảo Ngọc nhìn trúng thứ gì, Trần Gia Bảo liền lập tức quẹt thẻ mà không cần nhìn giá.

Không lâu sau, hai người đã mua được không st đồ đạc, thậm chí Trần Gia Bảo còn không cầm nổi chỉ có thể gọi nhân viên ở trung tâm thương mại vận chuyển giúp những thứ đồ này về nhà riêng của Trần Gia Bảo.

Lục Bảo Ngọc biết mua nhiều đồ như thế cô cũng không thể mang lên máy bay xách về, thậm chí còn có thể dùng cả đời cũng không hết nhưng cô thích cảm giác anh vì cô mà bỏ tiền mua đồ không suy nghĩ tính toán, rất đã!

Trong khi Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc đi mua sắm ở trung tâm thương mại thì trùng hợp thay Đường Thiên cũng có mặt ở đó.



Nói thật ra, cô ta đã ở thành phố Vĩnh Kỳ này mấy ngày rồi, tâm trạng không xấu đi nhưng cũng không thể tuyệt đối nói là đã tốt lên nhiều, chỉ là tàm tạm, không có gì đột biến lắm.

Vốn dĩ với nhan sắc vốn có của cô ta, thêm vào đó là không ít những những thế lực chống lưng hùng hậu, không cần biết là đi đến những đâu, cô ta đều không thiếu những công tử nhà giàu hay những trọc phú vây quanh, muốn nhân cơ hội đó xin được ít tiếng thơm từ cô ta.

Mặc dù cô ta lăn lộn trong giới giải trí cũng đã tích lũy được kinh nghiệm từ chối người khác, từ trước đến giờ chưa từng bị ai lợi dụng chuộc lợi, nhưng phải đối mặt với đám ong bướm lả lơi này cô cũng có chút nhức đầu.

Nhưng lần này đến Phú Thọ, nhưng gia tộc lớn có mặt ở hiện trường đều biết cô được nhag họ Hoàng đặc biệt mời đến hát hò làm náo nhiệt thêm cho bữa tiệc tối của anh Trần nên không có một gia tộc lớn nào dám tìm đến chỗ chết lại làm phiền đến Đường Thiên. Đây cũng có thể coi là một trong số ít những lý do làm tâm trạng của cô tốt lên một chút.

Hơn nữa, còn một chuyện khác nữa làm Đường Thiên vô cùng đau đầu.

Đó chính là chị Đào, một người mai mối, đã đi nghe ngóng được một thông tin chính xác rằng, anh trần, người quen trọng nhất của buổi dạ tiệc hôm nay không phải là một ông già đầu hói mà là một người đàn ông trẻ tuổi, nghe nói tuổi tác còn chưa đến hai mươi, nhưng mỗi bước chân đi đến đâu đều làm cả thành phố này phải rung chuyển, anh ta có thể coi là một thiếu niên kiệt xuất, không, phải là tinh anh trong giới!

Đương Thiên nghe đến ngây ngốc, một người chưa đến hai mươi tuổi lại có thể làm một đám ma quỷ thành tinh của thành phố này phải cúi đầu, thậm chí tổ chức tiệc đêm lại có thể gọi cô đến hát hò làm nóng bầu không khí, lẽ nào người gọi là anh Trần này thật sự là cậu chủ của một gia tộc lớn có xuất thân từ trung tâm quyền lực của đất nước này?

Đương Thiên chỉ đang cảm thấy luồng suy nghĩ mơ hồ chạy quanh trong đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play