Hề Như Kiên nghĩ đến điều này, nhưng ước vọng nhen nhóm trong lòng anh ta bấy lâu nay, bây giờ bùng cháy dữ dội, nhịn không được mà ngẩng mặt lên trời cười lớn, không ngừng vội vàng bước đi, muốn quay trở về nhà họ Hề càng nhanh càng tốt.

Anh ta vừa mới mở cửa bước ra khỏi nhà hàng, xúc động đến nỗi quên nhìn đường đi, bỗng nhiên anh ta vô tình đụng phải một người rồi ngã soài xuống đất, ngay lập tức vang lên một tiếng: “Ui da”, đồng thời kèm theo tiếng chửi rủa: “Mẹ kiếp, mày đi đường mà không có mắt à, bị mù rồi ư?”

Chỉ là giọng nói này nghe rất quen tai, Hề Như Kiên nghĩ đến đã thấy tức giận, bỗng dưng ngẩng đầu ngạc nhiên nói: “Cao Triết? Nhậm Mộng Vũ? Còn có cả Thượng Tiếu Vi nữa ư, tại sao các người lại ở đây?”

Người đã đụng phải Hề Như Kiên đó chính là Cao Triết, còn có hai người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh anh ta, bất ngờ lại là Nhậm Mộng Vũ và Thượng Tiếu Vi.

Cao Triết cũng nhận ra được Hề Như Kiên, anh ta lập tức đứng dậy, vừa phủi quần áo, vừa cười ha ha nói: “Hóa ra là tên khốn nhà anh, không phải hai ngày nữa là chính thức bắt đầu buổi tiệc mà mười gia tộc lớn mở tiệc chiêu đãi ngài Trần hay sao, tôi với Mộng Vũ và cả Tiếu Vi sẽ đến sớm để chứng kiến sự việc này, để xem có thể sớm gặp được ngài Trần mà người ta hay truyền tai nhau không.”

“Hóa ra là như thế.”

Hề Như Kiên bỗng dưng tỉnh ngộ, trong tim tràn lên một ý niệm trào phúng, nhà học Cao và nhà họ Nhậm đã trở thành một món đồ trong tay anh Trần, chỉ sợ là không thể lợi dụng lâu hơn được nữa, tài sản của hai gia tộc này sớm muộn gì cũng sẽ bị anh Trần thâu tóm toàn bộ, đám con cháu đời sau chuyên ăn sung mặc sướng tự kiêu tự đắc của mấy gia tộc đó rồi cũng sớm sẽ biến thành những con người phổ thông bình thường, thế mà chúng còn không biết điều lại còn có tâm trạng đến tham gia bữa tiệc tối nay.

Những con người kia chỉ như mấy bông hoa trong lồng kính, sao có thể biết được những nguy hiểm đang rình rập ở thế giới ngoài kia? Vẫn là bản thân mình thông minh, biết cách chủ động tạo mối quan hệ tốt với Trần Gia Bảo, không những có thể bảo toàn được cái mạng nhr này mà còn dành được lợi ích to lớn cho bản thân.

Nghĩ đến điều này, Hề Như Kiên càng đắc ý vạn phần về tầm nhìn dài hạn, khả năng ứng biến và sự khôn khéo của bản thân mình!



Giây phút đó, Nhậm Mộng Vũ nhìn thấy Hề Như Kiên, rồi lại nhìn sang Nhà hàng Tình Nhân bên cạnh, tò mò cười hỏi: “Cậu Hề, anh đến thành phố Vĩnh Kỳ này có phải là để hẹn hò với cô gái nào đó không?”

“Thôi… thôi nhé, tôi còn có việc gấp, phải đi trước đây, tạm biệt nhé.”

Hề Như Kiên trả lời một cách lập lờ, nhanh chóng bước về phía chỗ đỗ xe, nhanh nhanh chóng chóng lái xe đi xa.

Nhậm Mộng Vũ nhìn bóng hình hoang mang không yên của Hề Như Kiên, tò mò không dứt: “Hôm nay Hề Như Kiến sao lại có chút gì đó bất thường thế nhỉ? Đột nhiên một mình vội vội vàng vàng đi ra từ Nhà hàng Tình Nhân, lẽ nào anh ta bị ai đó đá sao?”

Nụ cười trên miệng Cao Triết lộ ra nét lạnh lùng, nói ra một câu nhẹ bẫng: “Tôi nghe nói hai ngày nay nhà họ Hề xảy ra biến cố gì đó, Hề Tại Tâm không biết vì lí do gì mà bị người ta đánh cho thành người tàn tật, thậm chí còn nghe nói ông ta bị người ta hoạn luôn rồi cơ, hiện tại tình hình nhà họ Hề không khác gì thù trong giặc ngoài, Hề Như Kiên có những phản ứng bất bình thường như thế cũng là điều không mấy kì lạ.”

“Có thể là do nguyên do đó thật.” Mộng Mộng Vũ gật đầu, không còn quá thắc mắc hay để tâm đến vấn đề đó nữa, nhẹ vỗ lên vai của Thượng Vi Tiếu: “Cậu ngơ ngẩn ra đấy làm gì thế, lại đang nhớ đến Trần Gia Bảo nhà cậu đấy à?”

Cao Triết nghe được mấy từ “Trần Gia Bảo nhà cậu” liền lập tức hừ nhẹ một tiếng, không nói một lời nào bước nhanh đi trước, lộ ra biểu cảm khinh thường.

Thượng Vi Tiếu hoàn hồn trở lại, khổ sở trả lời: “Hai ngày nay Gia Bảo chỉ gọi cho mình một cuộc điện thoại, mình cũng không biết bây giờ anh ấy đang làm gì nữa, mình hơi nhớ anh ấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play