Cô có cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn choáng váng, nên đã nhấc ly rượi vang lên nhấp một hụm đè nén kinh ngạc xuống, không dễ gì tâm trạng mới ổn định một chút, lắc đầu cười khổ: “Không hổ là Trần Gia Bảo vang danh khắp chốn, quả nhiên là khí phách hơn người. Sự việc nhà họ Tả khiến em đau đầu không nguôi, trong mắt anh nếu có thể dễ dàng giải quyết như vậy, nếu như không biết anh là người nói được làm được thì em đã nghi ngờ rằng anh chỉ đang an ủi em mà thôi. Tốt rồi, không nhắc đến việc đó nữa, nói về trải nghiệm của anh ở Phú Thọ đi, tuy rằng trong điện thoại đã nói qua một chút rồi, nhưng suy cho vẫn chưa rõ ràng.”

“Được, ở đây vừa vặn có rượu để tâm sự, hy vọng có thể làm cho cô Bảo Ngọc đây cười vui vẻ.”

Trần Gia Bảo nâng ly ra hiệu, uống một ngụm rượu vang, nhặt những việc quan trọng đã trải qua ở Phú Thọ kể một lần cho Lục Bảo Ngọc nghe.

Cô càng nghe càng thấy khiếp sợ, đợi đến khi Trần Gia Bảo kể xong, cả người cô đều run lên, nói: “Gia Bảo, những chuyện anh làm ở Hà Tĩnh đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, không ngờ những trải nghiệm của anh ở Phú Thọ càng khiến người khác chấn động hơn.

“Một vị truyền kỳ, mười vị tông sư đều chết ở trong rừng trúc, trải qua trận chiến ở núi Văn Hồ, coi như đã đặt ra địa vị bá chú của anh ở Phú Thọ”.

Lục Bảo Ngọc cười: “Ai cũng vĩnh viễn không thể nào chống lại được anh, Lục Bảo Ngọc em đây cảm thấy cực kỳ tự hào vì anh, cạn ly!”

Trần Gia Bảo cũng nâng ly uống cạn, đang lúc chuẩn bị rót rượu, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, hơn nữa còn là số của một người lạ.

Người có thể biết được số của Trần Gia Bảo không nhiều, mà mỗi người đều có một mối quan hệ mật thiết với anh, vậy nên sau khi nhìn thấy dãy số lạ kia, anh có chút kinh ngạc.

Nhận điện thoại, nghe được một tiếng nói truyền đến mang theo tia nịnh hót lấy lòng, sau giây phút kinh ngạc lúc đầu, Miệng Trần Gia Bảo liền nhếch lên ý cười.

Nhìn vào mắt của Lục Bảo Ngọc, Trần Gia Bảo có chút trầm ngâm, nói ra địa chỉ nhà hàng với người trong điện thoại. Sau khi ngắt điện thoại , Lục Bảo Ngọc liền hỏi anh: “Gia Bảo, là điện thoại của ai gọi tới vậy?”



Trần Gia Bảo lắc đầu đáp: “Một người có chút thông minh.”

Không lâu sau, cánh cửa của nhà hàng Tình Nhân bị đẩy ra, một người đàn ông mặc vest, ngoại hình điển trai bước vào, nhìn xung quanh nhà hàng, thấy Trần Gia Bảo liền vui mừng, bước nhanh về phía anh, mang theo một chút kích động, thấp thỏm, khẩn trương, khom người nói: “ Chào anh Trần.”

Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi cười giỡn nói: “Cậu Hề sao lại có hứng thú muốn gặp tôi vậy?”

Đúng vậy, người gọi điện thoại cho Trần Gia Bảo, sau đó đến nhà hàng Tình Nhân chính là cậu hai nhà họ Hề, Hề Như Kiên.

Hề Như Kiên không dám ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Tôi muốn nhờ anh một chuyện, hy vọng anh có thể giúp tôi trở thành người đứng đầu nhà họ Hề.”

Trong lòng Hề Như Kiên hiểu rõ, chỉ cần có được sự giúp đỡ của Trần Gia Bảo, có được vị trí chủ nhà họ Hề dễ như trở bàn tay, vì thế Hề Như Kiên mới tìm đến Ngụy Phong Lăng, nịnh nọt anh ta để có được số của Trần Gia Bảo, nên mới có một màn như bây giờ.

Lục Bảo Ngọc biết Hề Như Kiên là một người có dã tâm, cô thoáng đánh giá từ đầu đến chân anh ta một cái rồi thu hồi lại ánh mắt, an nhàn hưởng thụ những món ăn trước mặt mình. Cô cũng đoán được thân phận của Hề Như Kiên, đường đường là cậu hai của nhà họ Hề, một trong mười gia tộc lớn nhất ở thời điểm hiện tại!

“Không ngờ cậu hai nhà họ Hề hào quang rực rỡ lúc đầu, lại cúi đầu hạ giọng trước mặt Trần Gia Bảo, xem ra khoảng thời gian này, Gia Bảo thực sự sẽ làm cho Phú Thọ hỗn loạn một trận long trời lở đất.”

Lục Bảo Ngọc nghĩ đến đây, khóe miệng liền nhếch lên cười, cực kỳ tao nhã!

TRần Gia Bảo trêu đùa nói: “Tôi nhớ tôi và cậu từng xảy ra mâu thuẫn, sao cậu lại cho rằng, tôi sẽ giúp đỡ cậu trở thành người đứng đầu nhà họ Hề? Với lại nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Hề bây giờ đang trong cơn phong ba bão táp, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào, cậu trở thành chủ nhà họ Hề thì còn có ý nghĩa gì nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play