Đột nhiên, Lục Bảo Ngoc cảm thấy eo mình bị siết chặt, bị hai cánh tay ôm lại, đồng thời bị kéo vào trong vòng tay của người đàn ông, khiến sắc mặt cô ta thay đổi rõ ràng.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của mọi người xung quanh, họ đồng loạt cảm thán, lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Mẹ kiếp, thằng nhóc này to gan quá rồi.

Lục Bảo Ngọc bất ngờ bị ôm từ phía sau, nên cảm thấy rất sốc. Có thể lặng lẽ đi đến sau lưng mình, tu vi của người này chắc chắn không phải chuyện đùa. Nhưng cho dù đối phương là ai, dám lợi dụng cô ta thế này, đã chạm đến điểm mấu chốt của cô ta rồi.

Cô ta chuẩn bị thi triển nội lực, đánh bay người phía sau ra bã, nhưng ngay sau đó không biết phát hiện ra điều gì, trong mắt cô ta bỗng lóe lên một tia kinh ngạc, sát khí toàn thân lập tức biến mất, nhẹ nhàng ngả người ra sau, cười trách: “Gia Bảo, em biết là anh.”

Trần Gia Bảo trong lòng kinh ngạc, hôn nhẹ lên mái tóc đen của cô, tò mò nói: “Anh đã cố gắng che giấu thân hình của mình rồi, sao em biết đó là ta anh?”

Lục Bảo Ngọc ngẩng đầu liếc Trần Gia Bảo một cái, đắc ý nói: “Bởi vì mùi hương trên người anh không thể đánh lừa được em.”

“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ một tiếng, buông Lục Bảo Ngọc ra, nắm lấy tay cô ta rồi bước ra bên ngoài sân bay, nói: “Chưa ăn cơm đúng không? Đi thôi, anh đưa em đi ăn.”

“Em muốn đi nhà hàng tình nhân.” Lục Bảo Ngọc hiếm khi làm nũng.

“Được.”

“Ngoài ra em còn muốn bao hết cả nhà hàng, không muốn ai quấy rầy chúng ta.”

“Được.”



“Còn nữa còn nữa, sau này không được đùa như thế nữa. Vừa rồi em suýt nữa bị anh hù chết, em còn tưởng rằng có người đánh lén em.”

“Được.”

Trần Gia Bảo biết Lục Bảo Ngọc không phải người nói nhiều. Bây giờ có thể nói nhiều như vậy, hoàn toàn là do trong lòng đang vô cùng vui vẻ.

Hai người tay nắm tay, cùng nhau ra khỏi sân bay, chẳng khác gì kim đồng ngọc nữ.

Mọi người ở đó đều nhìn đến sững sờ. Sự táo bạo của Trần Phi Ngư khiến bọn họ kinh ngạc, nhưng cũng khiến tâm trí họ lung lay. Họ nghĩ rằng tiên nữ chắc chắn sẽ đẩy Trần Gia Bảo ra, bọn họ sẽ xông lên đánh Trần Gia Bảo một trận, ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân. Mặc dù có thể không ôm được người đẹp, nhưng ít nhất có thể lộ diện trước mặt tiên nữ cũng là một chuyện đáng để vui mừng.

Tuy nhiên, mọi chuyện lại phát triển ngoài dự đoán của bọn họ. Tiên nữ không những không đẩy Trần Gia Bảo ra, mà còn chủ động ôm vào lòng, thân mật rời đi cùng nhau. Thì ra tiên nữ đã rơi xuống phàm trần và bị một con heo ôm lấy.

Nhiều người lập tức dậm tay dậm chân, trong lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ. Mặc dù bọn họ biết rằng, tiên nữ dù không có bạn trai thì cũng không liên quan gì đến mình, nhưng nhìn một đóa hoa xinh đẹp bị người khác hái mất, chỉ cần là đàn ông, e rằng đều có cảm giác khó chịu.

Sau khi Trần Gia Bảo và Lục Bảo Ngọc đến bãi đậu xe, họ lái xe đến một nhà hàng cao cấp dành cho cặp đôi ở trung tâm thành phố. Như Lục Bảo Ngọc mong muốn, Trần Gia Bảo đã vung tay, bao hết toàn bộ nhà hàng.

Quản lý nhà hàng đã bị sốc trước sự “hào phóng” của Trần Gia Bảo, lập tức ra lệnh cho nhân viên phục vụ phải phục vụ cho hai vị khách này tốt nhất.

Lục Bảo Ngọc ngồi ở chính giữa nhà hàng, nhìn quang cảnh xung quanh, mỉm cười hài lòng: “Không khí của nhà hàng này cũng được. Tuy không bằng nhà hàng Hoa Hồng của nhà họ Lục em nhưng cũng khá ổn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play