Chậc, chậc, hiện giờ bảo Trần Gia Bảo xưng bá tại thành phố Vân Ngọc này cũng không ngoa, không tin được anh chỉ tới đây chưa đầy một tháng, chị Vy kiêu ngạo dùm anh đó.”

“Đương nhiên, nhìn phong thái anh hùng của Trần Gia Bảo này đi chứ, đương nhiên có thể tóm gọn được tỉnh Ngọc Vân thôi!” Trần Gia Bảo tự đắc, bộ dạng khoa trương.

Hàn Đông Vy nhìn thấy Trần Gia Bảo lộ bản tính trẻ con thì cười “Ha ha” vài tiếng, tiếp tục nói: “Dạ dạ dạ, biết anh giỏi rồi, hiện tại chủ động xuống nước, đã giúp chúng ta tiết kiệm không ít công đoạn, tiếp theo chỉ cần chú ý tới gia tộc lớn như nhà họ Hoàng, nhà họ Hề, nhà họ Quế, nhà họ Cảnh, dùng toàn lực thu mua tài sản của bọn họ, đến lúc đó toàn bộ tỉnh Ngọc Vân có thể sửa thành họ Trần!”

“Không, không chỉ là họ Trần, tương lai tỉnh Ngọc Vân sẽ chính thức trở thành một phần của “Tập đoàn Phi Thanh” “. Trần Gia Bảo kiên định nói.

Tập đoàn Phi Thanh gồm tên của Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy.

Hàn Đông Vy cảm động rung rung nước mắt, mềm nhũn tựa vào ngực Trần Gia Bảo, mị hoặc nói: “Gia Bảo, người ta lại muốn rồi…”

Trần Gia Bảo kích động, trở mình đè cô xuống, đặt cô bên dưới.

Một trận chiến mới lại bắt đầu!

Lê Thanh Vân ở bên cạnh mãi mới bình tĩnh lại được, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng động bên cạnh truyền tới, sắc mặt thay đổi, che lỗ tai, tức giận nói: “Cả đêm chỉ biết hưởng thụ sung sướng, có để cho người khác ngủ nữa hay không vậy?”

Trong khoảnh khắc, cơ thể Lê Thanh Vân lại nóng bừng bừng, thậm chí còn hơn vừa rồi, cô đưa tay xuống dưới, lẩm bẩm: “Gia Bảo… Gia Bảo…”

Sự giày vò này kéo dài tới tận nửa đêm, Lê Thanh Vân mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ có chút uể oải.

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, Hàn Đông Vy trải qua một đêm thoải mái, khuôn mặt rạng rỡ, khóe mắt đọng lại chút xuân quang, càng quyến rũ mê người.

Trên mặt Lê Thanh Vân thì chỉ có mệt mỏi, thậm chí còn có vành mắt đen thui, nhìn gương mặt động lòng người của Hàn Đông Vy thì hâm mộ nghĩ, quả nhiên con gái khi yêu sẽ trở nên khác biệt.



Nghĩ đến đây, Lê Thanh Vân u ám nhìn sang Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo cười thầm, tai anh rất thính, đương nhiên biết động tĩnh hôm qua bên Lê Thanh Vân, còn biết Lê Thanh Vân vừa tự mình giải quyết vừa gọi tên mình, không nói cũng biết “Kích thích” tới mức nào.

Trần Gia Bảo giả bộ không biết gì, “Quan tâm” hỏi thăm: “Thanh Vân, sắc mặt cô tệ vậy, qua không ngủ được à?”

Lê Thanh Vân nhớ tới tình cảnh khó xử hôm qua, khuôn mặt thoắng cái đỏ lên, đưa lưng với Hàn Đông Vy, trừng mắt với Trần Gia Bảo, kẻ cầm đầu là anh anh còn không biết?

Hàn Đông Vy không rõ, còn tưởng Lê Thanh Vân không khỏe, kéo tay Lê Thanh Vân, quan tâm nói: “Thanh Vân, qua trời mưa khiến cậu bị cảm à, cậu ở đây nghỉ thêm một ngày nữa nhé.”

“Không… không cần, cám ơn chị Vy đã quan tâm em, em ra ngoài hóng gió một chút là khỏe rồi.”

Lê Thanh Vân nghĩ bản thân cứ được đối xử như vậy thì ngại chết đi được, vội vàng chạy ra ngoài.

Hàn Đông Vy kỳ lạ nói: “Từ trước tới giờ Thanh Vân luôn trưởng thành bình tĩnh, sao nay lại lạ vậy nhỉ?”

Trần Gia Bảo ẩn ý nói: “Chắc nhớ người yêu?”

“Anh nói linh tinh.” Hàn Đông Vy nhìn anh trợn mắt nói, đi giày cao gót đi ra ngoài, hôm nay cô vẫn phải tiếp tục nghiên cứu kế hoạch thu mua nhà họ Hoàng.

Biệt thự to như thế chỉ còn một mình Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo thoải mái duỗi lưng, nhớ tới tlv thẹn thùng rời đi thì cười nói: “Xem ra phải tìm cơ hội ăn sạch Lê Thanh Vân thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play