Bùi Thanh Phong bỗng nhiên phát hiện ra và nói: “Nói như vậy là anh biết cách hóa giải “Tiên Y Tán”.

“Tất nhiên là biết, có điều tôi cũng không có trúng độc, bởi vì không có bất kỳ một chất độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể của tôi.” Trần Gia Bảo thản nhiên nói, phảng phất như đang nói một việc nhỏ không đáng kể.

Nhưng mà Bùi Thanh Phong rất kinh ngạc, nhịn không được mà há to miệng, sau một lúc lâu, anh ta đột nhiên tự giễu cười, nói: “Thảo nào “Tiên Y Tán” không có tác dụng với anh, thì ra không có bất kỳ một chất độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể của anh, thực sự quá thần kỳ, uổng cho tôi đã điều tra anh lâu như vậy, nhưng lại hoàn toàn không biết đến chuyện này.”

“Cho nên tôi mới nói, cậu căn bản cũng không hiểu rõ tôi và vẫn không biết tôi có bao nhiêu con bài chưa lật, cậu thua tôi cũng không sai chút nào.”

“Anh Trần đúng là kỳ nhân ở thời hiện đại, Bùi Thanh Phong tôi đây thua một cách “tâm phục khẩu phục”, tôi lấy trà thay rượu, tôi xin mời anh Trần một ly, đây coi như là kỷ niệm cho việc tôi không biết tự ước lượng sức lực của mình.” Bùi Thanh Phong nói, sau đó anh ta giơ ly rượu lên và uống.

“Khoan đã.” Trần Gia Bảo lắc đầu.

“Lẽ nào anh Trần nghĩ tôi không xứng đáng mời rượu anh sao?” Bùi Thanh Phong đặt ly trà xuống, khóe miệng hiện lên vẻ chua chát.

Anh ta xem Trần Gia Bảo là đối thủ cả đời, nhưng sau khi thất bại dưới tay Trần Gia Bảo thì ngay cả tư cách uống một ly rượu cũng không có, loại kết quả này thật sự quá châm chọc.

“Cậu đã hiểu lầm rồi.” Trần Gia Bảo lắc đầu, nói: “Nếu hai người đàn ông muốn uống rượu thì phải thật sự uống rượu, lấy trà thay rượu có vẻ có chút yếu ớt.”

Bùi Thanh Phong sửng sốt, sau đó lập tức cười to nói: “Đúng, là một người đàn ông “đầu đội trời chân đạp đất” thì nên uống rượu, chủ quán, mang cho tôi hai chai rượu, hãy mang loại rượu mạnh nhất ra đây!”

Mặc dù ở đây là quán vỉa hè, nhưng sự thực chứng minh quán vỉa hè cũng có bán rượu, chỉ là lời nói của Bùi Thanh Phong khiến cho ánh mắt của những vị khách khác đều lộ ra vẻ khinh thường, uống rượu ở một quán trà vỉa hè thật là thô tục, thực sự là quá thô tục!



Trần Gia Bảo và Bùi Thanh Phong sẽ để ý đến ánh mắt của những người xung quanh sao?

Rất nhanh, hai chai rượu đã đặt ở trên bàn của hai người.

Rượu này không được xem là quá mạnh, nhưng đã coi như là rượu có số độ cao nhất ở trong quán trà này.

Bùi Thanh Phong khui một chai, cũng không cần ly rượu, mà trực tiếp “ực” một hớp, nói: “Sảng khoái!”

Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng và học theo, anh cũng “ực” một hớp, cười nói: “Khả năng uống rượu của cậu khá tốt.”

Ở trong quán trà, hai người có vẻ vô cùng quái dị.

Bùi Thanh Phong uống một hớp rượu, ánh mắt cũng sáng lên rất nhiều, cười nói: “Còn có một vấn đề, lúc anh đối mặt với vòng vây của đám người Cung Thiên Kinh ở trên núi Văn Hổ, làm sao anh có thể giết chết bọn họ? Tôi nghe nói Cung Thiên Kinh đã già yếu đi nhiều, tôi dám chắc ông ta sẽ chết dưới “Liệt địa kiếm” của anh.”

“Cậu muốn biết thì có khó khăn gì?” Trần Gia Bảo kể chuyện xảy ra ở núi Văn Hổ cho anh ta nghe.

Bùi Thanh Phong vừa nghe, vừa uống rượu, càng nghe càng hăng say, rượu càng uống càng cảm thấy ngon, nhưng anh ta vẫn hay xen mồm để bình luận hai câu.

Chờ đến sau khi Trần Gia Bảo nói xong thì Bùi Thanh Phong đã đã uống hết nửa chai rượu, có điều khả năng uống rượu của Bùi Thanh Phong cũng tương đối tốt, ngoại trừ sắc mặt hơi đỏ một chút, còn lại thì không có ảnh hưởng chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play