Vẻ mặt của Bạch Hải Hồng càng thêm ngượng ngùng, đột nhiên ông ta phát hiện ra, ở đây chỉ còn một mình ông ta đứng, tất cả đều đang chuẩn bị ngồi xuống.

Bỗng nhiên, Trần Gia Bảo hơi nhíu mày, dường như anh có chút không hài lòng.

Trong lòng Bạch Hải Hồng vô cùng sợ hãi, mông vừa chạm ghế đã vội bật người đứng dậy, trán toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bạch Ngọc Thanh tuy rằng ngoảnh mặt đi… nhưng trên mặt cô lại lộ ra kinh ngạc, con rể Trần Gia Bảo ngồi mà bố vợ Bạch Hải Hồng lại mắc tội không dám ngồi, ở bên xun xoe làm lành, có thể nói người dám kiêu ngạo đối với bố mẹ đàng gái thì chỉ có mình Trần Gia Bảo.

Nhưng mà Bạch Ngọc Thanh cũng không lạ gì tính cách của Trần Gia Bảo, dù sao cũng là Bạch Hải Hồng ra tay đối phó với Trần Gia Bảo trước, bây giờ Trần Gia Bảo tìm đến chỗ này, cũng là có lý do.

“Sẽ không cùng các dòng họ khác liên kết với nhau đối phó tôi?” Trần Gia Bảo hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra nét cười lạnh lùng, anh hỏi ngược lại: “Vậy thì ai đã tiết lộ tin tức tôi tìm Terai Chika, ai đã mai phục ở núi Văn Hổ, ai đã ra tay sau lưng tôi, đừng nói với tôi là người này không có chút quan hệ gì với ông.”

Bạch Hải Hồng tức giận đến mức mặt lúc trắng lúc xanh rất khó coi, đường đường là ông chủ nhà họ Bạch, vậy mà ở phòng khách lại bị người ta làm cho khó xử, một câu cũng không nói nên lời.

Trần Gia Bảo tiếp tục cười lạnh, anh nói: “Ông hẳn cảm thấy may mắn vì con gái ông là Ngọc Thanh, nếu không có Ngọc Thanh, tôi sẽ không bình tĩnh ngồi đây nói chuyện với ông, mà bản thân ông càng không thể vô tư ở nơi này ăn thịt uống rượu. Ngọc Thanh làm tất cả mọi việc đều vì tâm nguyện làm cho nhà họ Bạch thay thế nhà họ Hoàng, trở thành dòng họ mạnh mẽ nhất tỉnh Phú Thọ, ông là bố đẻ của cô ấy, chẳng những không giúp đỡ gì được cho cô ấy, ngược lại còn âm thầm ngáng chân cô ấy, thậm chí ngay cả chồng chưa cưới của cô ấy là tôi cũng hãm hại, chậc chậc, có nhiều lúc, tôi thật sự thấy Ngọc Thanh sinh ra ở nhà họ Bạch, quả là ngọc sáng bị che mờ.”

Bạch Ngọc Thanh biết rằng Trần Gia Bảo đang trút giận thay mình, cô cảm động, đôi mắt trong veo lấp lánh giọt lệ, cô tựa vào lồng ngực của Trần Gia Bảo mà nghẹn ngào.



Nhưng mà giờ phút này ánh mắt cô vẫn còn giữ chút mộng tình, càng làm rung động lòng người.

Nghe Trần Gia Bảo hùng hồn nói một tăng, trong lòng Bạch Hải Hồng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lại nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của Bạch Ngọc Thanh, ông ta càng thêm hối hận, bỗng nhiên ông ta nghiến răng, nói: “Cậu nói đúng lắm, thật sự là tôi có lỗi với Ngọc Thanh, đối xử không tốt với cậu, là tôi làm sai, hậu quả sẽ do một mình tôi gánh chịu, chỉ hy vọng sau này cậu có thể đối đãi tốt với Ngọc Thanh, đừng giận chó đánh mèo làm tổn thương con bé là được.”

Khóe miệng Trần Gia Bảo nhếch lên, anh mỉm cười rồi nói: “Từ khi tôi biết ông, đây là lời nói duy nhất nghe lọt tai, xem ra ông vẫn còn biết lo nghĩ cho Ngọc Thanh, cứ ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp.”

“Cậu… Cậu không truy cứu sao?” Bạch Hải Hồng vô cùng vui mừng, ông vội vàng ngồi xuống ghế.

Trần Gia Bảo khẽ cười nói: “Cho dù có như thế nào, ông là bố đẻ của Ngọc Thanh, là bố vợ của Trần Gia Bảo này, tôi sao dám máu lạnh vô tình, nếu thực sự giết ông rồi, Ngọc Thanh có thể hết mình theo tôi sao? Nhưng mà…”

Nghe thấy nửa lời của Trần Gia Bảo, Bạch Hải Hồng đang rất vui vẻ, ông vội cầm lấy bình rượu, rót rượu cho người con rể nổi danh xứ Phú Thọ này, nhưng khi nghe thấy sự thay đổi trong lời nói của Trần Gia Bảo, tim ông ta đập “thình thịch”, vội vàng bật người đứng lên, quên mất mình đang rót rượu cho Trần Gia Bảo, rượu tràn ra ngoài cũng không hề biết.

Bạch Ngọc Thanh nhanh tay đỡ lấy bình rượu trong tay Bạch Hải Hồng, sau đó lấy khăn ăn lau sạch chỗ rượu đổ trên bàn.

Trần Gia Bảo lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, cái bẫy do ông bày ra, hại tôi suýt chết ở núi Văn Hổ, thù này không báo thì trong lòng tôi rất khó chịu, trong đầu ông chắc hiểu rõ chuyện này. Như vậy đi, vị trí chủ nhà họ Bạch, về sau để Ngọc Thanh lo liệu, tôi tin tưởng với tài trí và sự quyết đoán của Ngọc Thanh chắc chắn sẽ làm nhà họ Bạch phát triển lên tầm cao mới, còn về phần bố vợ, ông hãy an tâm ở nhà hưởng phúc đi, rời xa chốn thị phi, đối với ông, nói không chừng đây là chuyện tốt lành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play