Trần Gia Bảo tự tin nói: “Sẽ không đâu, trên đời này chưa từng có người nào có thể áp bức Trần Gia Bảo anh, hơn nữa anh đảm bảo sau này bố vợ sẽ đồng ý để con gái cưng của ông ấy ở cùng anh.”

Đôi mắt Thượng Tiếu Vi sáng lên khi nghe đến nửa câu đầu của Trần Gia Bảo, nhưng nghe đến nửa câu sau thì mặt đỏ lên, nhấp một ngụm rồi ngượng ngùng nói: “Xùy, ai là bố vợ của anh, em cũng chưa đồng ý là sẽ gả cho anh mà.”

“Ha ha.” Trần Gia Bảo cười phá lên, ôm Thượng Tiếu Vi vào lòng, ngang ngược nói: “Kẻ nào trộm trên thuyền của Trần Gia Bảo anh, tuyệt đối không ai có thể lấy được, sau này em nên ngoan ngoãn làm bạn gái anh đi.”

Trong lòng Thượng Tiếu Vi vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng, nằm trong lòng Trần Gia Bảo cười nói: “Có đôi lúc thấy anh biểu hiện ngang ngược như vậy, em đều nghĩ anh thật sự là cậu Trần kia.”

“Nói không chừng anh thật sự là cậu Trần kia đó?”

“Không, anh là Trần Gia Bảo, là Trần Gia Bảo của một mình em.” Thượng Tiếu Vi nói xong, giơ mặt dâng lên một nụ hôn.

Trần Gia Bảo không khách khí, chủ động ôm Thượng Tiếu Vi đáp lại nụ hôn.

Trên lan can lầu hai, Nhậm Mộng Vũ nhìn thấy toàn cảnh động tác của hai người Trần Gia Bảo, vỗ trán bất đắc dĩ nói: “Chậc, bây giờ đến cả tiện nghi của Thượng Tiếu Vi cũng bị Trần Gia Bảo chiếm.”

Với nhận thức của Trần Gia Bảo, anh đương nhiên biết Nhậm Mộng Vũ đang nhìn trộm, nếu ngay cả Thượng Tiếu Vi cũng không quan tâm thì anh là một đàn ông lớn thì lại có gì, huống hồ Nhậm Mộng Vũ cũng là một người đẹp siêu cấp không phải sao?

Lại nói nhiều lời yêu thương với Thượng Tiếu Vi, sau khi làm cho Thượng Tiếu Vi đỏ mặt tía tai, Trần Gia Bảo biết rằng phải đi nhà họ Bạch, liền nói lời từ biệt với Thượng Tiếu Vi.



“Không lâu nữa, tất cả mọi người đều sẽ nhìn em với ánh mắt ghen tỵ.”

Nói xong câu đó, Trần Gia Bảo liền rời khỏi quán bar, lái xe thẳng đến nhà họ Bạch.

Trong quán bar, Nhậm Mộng Vũ lấy một ly rượu cocktail màu đỏ, đi lại chỗ Trần Gia Bảo vừa ngồi ban nãy. Cô ấy cười cười đưa tay ra vẫy trước ánh mắt long lanh của Thượng Tiếu Vi, cô ấy nói: “Này, Trần Gia Bảo cũng đã đi rồi cậu còn ở đây thất thần làm gì nữa?”

“Không có… không có gì đâu.” Thượng Tiếu Vi còn đang ngây người thì tỉnh ngay trở lại.

Trước khi Trần Gia Bảo rời có nói lại một câu chứa rất nhiều hàm ý. Rốt cuộc Trần Gia Bảo là thân phận gì mà có thể lợi hại đến mức khiến cho tất cả mọi người đều ngưỡng mộ ánh mắt chọn người đàn ông của cô? Không lẽ Trần Gia Bảo thật sự là anh Trần không gì không biết kia ư?

Cái suy nghĩ này dọa cho Thượng Tiếu Vi hét lên một cái, đánh thẳng vào tâm trí khiến cô hôn mê luôn. Vậy nên cô quên luôn cả việc thức dậy tiễn Trần Gia Bảo. Nếu không vì vậy, cô chắc chắn cũng đã có thể được nhìn thấy chiếc Maybach sang trọng của Trần Gia Bảo rồi!

Nhậm Mộng Vũ bắt chéo hai chân lại với nhau, để lộ ra chiếc chân nhỏ, trắng nõn, mượt mà. Cô ấy thuận miệng uống một hớp rượu, nhẹ nhàng nói: “Tớ thấy cậu bị Trần Gia Bảo mê hoặc rồi. Nếu không phải tớ biết cậu đủ lâu thì tớ cũng nghi ngờ cậu đã quen Trần Gia Bảo từ lâu rồi đấy.”

Thượng Tiếu Vi lắc đầu, cười cười nói ra hết tất cả suy nghĩ trong đầu: “Sao mà một tình yêu mãnh liệt như vậy lại khiến cho Mộng Vũ sợ thế?”

Nhậm Mộng Vũ lắc đầu nói: “Cũng không phải vậy. Lúc trước, tớ ra nước ngoài đi du học có nhìn thấy một người càng ngày càng trở nên điên cuồng chỉ vì tình yêu. Thậm chí cô ta còn dùng tất cả mọi cách chỉ để giữ chân chồng mình lại. Cô ta còn chủ động đưa thêm tiền để giúp chồng nuôi kẻ thứ ba. Ôi chao, chỉ một chữ tình nhưng lại rất hại người. Nhất là hại phụ nữ.”

“Mộng Vũ chỉ đứng ngoài xem nên mới cảm thấy rất hại người. Làm sao cậu có thể biết được cảm xúc của kẻ bị kìm hãm ở phía sâu trong lưới tình chứ. Nói không chừng người ta còn đang cảm thấy thích thú?” Thượng Tiếu Vi nói nghiêm túc: “Ít nhất bây giờ tớ vẫn còn đang rất vui vẻ, thứ ở trong lòng vẫn còn đang đập rất nhanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play