Đường Thiên cũng bị dọa một phen, cô ta từng mấy lần nhìn thấy bóng dáng của Hàn Đông Vy trong tiết mục kinh tế tài chính, biết Hàn Đông Vy là chủ tịch của tập đoàn Gia Vy, sau này tiền đồ không thể giới hạn. Lần này sau khi cô ta gặp được Hàn Đông Vy trên máy bay, thì lập tức nhận ra và chủ động chào hỏi bắt chuyện với Hàn Đông Vy, sau đó càng thêm kính phục khả năng quan sát và tài ăn nói của Hàn Đông Vy.

Nhưng, bây giờ Đường Thiên lại nhìn thấy Hàn Đông Vy hôn một thanh niên một cách mãnh liệt trước mọi người, có cảm giác nữ thần trên trời hạ phàm, đầu óc mờ mịt. Lẽ nào chàng trai tướng mạo thanh tú này chính là bạn trai của chủ tịch Hàn Đông Vy?

Ngay sau đó, Đường Thiên tràn đầy sự hứng thú với Trần Gia Bảo, rất tò mò không biết Trần Gia Bảo là người đàn ông như thế nào mới có thể theo đuổi được một người ưu tú như Hàn Đông Vy.

“Lẽ nào anh ấy là cậu cả của một gia tộc lớn nào đó ở tỉnh Phú Thọ sao? Hoặc là dòng dõi quan chức cấp cao của gia tộc đỏ?”

Đường Thiên thầm suy đoán thân phận của Trần Gia Bảo.

Vài giây sau đó, Trần Gia Bảo mới buông Hàn Đông Vy ra, anh cười nói: “Chị Vy vẫn nhiệt tình như lửa giống với trước đây, đến cả anh suýt chút nữa cũng không đỡ nổi.

Mặt Hàn Đông Vy ửng đỏ, liếc nhìn Trần Gia Bảo một cách xinh đẹp, đủ loại phong tình.

“Chú em, đây là bạn gái của cậu? Thật là đẹp, không hề thua kém nữ minh tinh.”

Đột nhiên, Đoàn Văn nói một cách kinh ngạc ở bên cạnh.

Trần Gia Bảo cười nói: “Cảm ơn anh trai khen, cô Đường Thiên ở đó, anh còn đợi gì nữa?”

Người đàn ông trung niên vỗ đầu, không quan tâm thứ khác nữa, chạy đến trước mặt Đường Thiên, lấy giấy và bút ra, mang theo sự xấu hổ của một người đàn ông thật thà, nói: “Cô Đường Thiên, vợ tôi là fan của cô, mấy ngày nữa là sinh nhật của cô ấy, xin hỏi cô có thể ký tên một cái cho tôi không?”



“Đương nhiên có thể.” Đường Thiên tỉnh lại, mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông trung niên, ký tên mình trên giấy, đang chuẩn bị trả cho Đoàn Văn thì đột nhiên trong lòng khẽ động, nhớ ra dường như Đoàn Văn và Trần Gia Bảo quen biết nhau. Cô ta lập tức dặn dò trợ lý bên cạnh lấy một tờ album, sau đó cười nói với người đàn ông trung niên: “Đây là album mới nhất của tôi, phía trên có chữ ký của tôi, vẫn chưa chính thức tiêu thụ, tặng cho anh đấy, xem như là quà sinh nhật cho vợ anh.”

Trong nháy mắt Đoàn Văn vô cùng vui mừng, nhận lấy album một cách kích động, anh ta nói: “Cảm ơn cô Đường Thiên, đây chắc chắn là món quà sinh nhật vợ tôi thích nhất.”

Đường Thiên cười nói: “Đừng khách sáo.”

Đoàn Văn cười đến mức không khép được mồm, bước nhanh đến trước mặt Trần Gia Bảo, vỗ vai Trần Gia Bảo, nói số điện thoại của mình cho Trần Gia Bảo biết. Sau đó giơ album trong tay, anh ta khoe khoang: “Chú em, lần này vận số tôi tốt, cô Đường tặng cho tôi một tờ album có chữ ký, vợ tôi nhất định sẽ vui đến phát điên. Đúng rồi, nhớ gọi điện thoại cho tôi, ngày nào đó cùng ra ngoài, tôi mời cậu uống rượu.”

Anh ta vẫn không biết sở dĩ Đường Thiên tặng anh ta một tờ album, hoàn toàn là nể mặt của Trần Gia Bảo.

“Được, mau đi về đi, để chị dâu cũng vui theo.” Trần Gia Bảo cười trả lời.

“Đúng đúng đúng, tôi phải mau chóng trở về, lần sau gặp.” Đoàn Văn cầm album, rời khỏi trong sự vui mừng khôn xiết.

Hàn Đông Vy tò mò hỏi: “Anh quen anh ấy?”

“Bèo nước gặp gỡ mà thôi.” Trần Gia Bảo khẽ hôn lên trán Hàn Đông Vy, nói: “Đi, anh dẫn em đi xem thử nhà ở tỉnh Phú Thọ của chúng ta.”

Đối với “nhà của chúng ta” mà Trần Gia Bảo nói, Hàn Đông Vy mở cờ trong bụng, gật đầu liên tục, sau khi chào hỏi với Đường Thiên, cô gọi Lê Thanh Vân rồi bước về phía bãi đậu xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play