Loại chênh lệch rất lớn như sông so với biển này, Hoàng Minh Diệu chỉ cần suy nghĩ một chút, đã cảm thấy sống không bằng chết!

Phương Thanh Hoa nói: “Chủ nhà họ Hoàng, về phần vải trắng trên người Cung Thiên Kinh, ông còn cần tôi vén lên không?”

“Không… Không cần, cậu Cung có ân rất lớn với nhà họ Hoàng của tôi, để tôi tự mình làm.”

Hoàng Văn Khánh đi đến cáng, vươn bàn tay run rẩy, mạnh mẽ vén lên vải trắng, đột nhiên, cảnh tượng như dự kiến không xảy ra, chỉ thấy xuất hiện trước mắt là thi thể của một ông lão.

Ông ta sửng sốt, ngay sau đó trong lòng không khỏi mừng rỡ, đây không phải thi thể của cậu Cung, chẳng lẽ cậu Cung vẫn chưa chết?

Nhất thời, trong lòng ông ta bình tĩnh lại, chỉ cần cậu Cung không chết, nhà họ Hoàng vẫn là nhà họ Hoàng gia ngồi ở trên đỉnh cao, vẫn có khả năng diệt trừ Trần Gia Bảo!

Hoàng Văn Khanh đột nhiên xoay người, hung hăng vênh váo, đối mặt với hai người Phương Thanh Hoa, cười khẩy nói: “Hừ, tôi đã nói rồi, với thực lực của Trần Gia Bảo là cảnh giới Tông Sư hậu kỳ, làm sao có thể là đối thủ của cậu Cung? Cậu ta có thể chạy trốn dưới tay của cậu Cung đã hết sức khó khăn rồi, làm sao có thể có được bản lĩnh chém chết cậu Cung?”

Hoàng Minh Diệu đồng thời cũng đã bình tĩnh lại, nghĩ lại cũng đúng, Trần Gia Bảo căn bản cũng không có thực lực chém giết anh Cung, hại anh ta vừa mới ở đó lo lắng sợ hãi, ngẫm lại thật đúng là buồn cười, lúc này anh ta cười khẩy hai tiếng, nói với hai người Phương Thanh Hoa: “Các người đúng là đáng chết, lại còn dám giả tạo anh Cung, chẳng lẽ các người cho rằng nhà họ Hoàng là quả hồng mềm mặc cho người nhào nặn sao? Người đâu, kéo hai người bọn họ ra ngoài đánh đến chừng nào hấp hối thì thôi, sau đó ném lên núi phía sau để cho bọn họ mặc sống chết!”

“Dạ!”



Hai người áo đen ở phía sau hùng hổ xông lên, chuẩn bị tấn công hai người Phương Thanh Hoa!

“Từ từ!”

Phương Tây Hoa lớn tiếng nói: “Ông chủ nhà họ Hoàng à, tôi biết các người không tin, nhưng thi thể này quả thật là Cung Thiên Kinh, anh Trần vốn thông thần kiếm pháp, chẳng những chém giết được Cung Thiên Kinh, hơn nữa chỉ cần một kiếm đã cướp được tuổi thọ của Cung Thiên Kinh, biến hắn ta thành một ông lão, nếu người đứng đầu nhà họ Hoàng không tin thì có thể mời bác sĩ đến làm giám định thi thể Cung Thiên Kinh, nếu kết quả giám định cũng không phải là Cung Thiên Kinh, vậy đến lúc đó nhà họ HSi người dạy dỗ chúng tôi cũng không muộn.”

Cái gì mà một kiếm đã cướp đoạt được tuổi thọ, hoàn toàn là chuyện bịa đặt của Phương Thanh Hoa, mục đích là muốn làm nhà họ Hoàng kinh sợ, sau đó thay anh Trần làm bọn họ mất mặt, nhưng mà cũng coi như chó ngáp phải ruồi, tuy rằng “Liệt địa kiếm” của Trần Gia Bảo không thể cướp được tuổi thọ, nhưng lại có thể trực tiếp xóa sạch tuổi thọ của đối phương!

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Hoàng Văn Khánh với Hoàng Minh Diệu đều bị hù dọa, trên đời này còn có kiếm pháp đáng sợ như vậy sao? Vậy Trần Gia Bảo chẳng phải là có thể luôn cướp đoạt tuổi thọ của người khác, vì chính bản thân anh ta mà tăng tuổi thọ, từ đó trở thành một lão yêu nghìn năm sao?

Ngay sau đó, Hoàng Văn Khánh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ toàn nói nhảm, cậu thật sự coi họ Hoàng tôi đây là một đứa trẻ ba tuổi, sẽ tin loại chuyện ma quỷ như mấy người sao? Tôi sẽ gọi bác sĩ, nếu đây không phải là cậu Cung, tôi sẽ khiến hai người phải trả giá đắt!”

Rất nhanh đã có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đã đến hiện trường, lấy mẫu hài cốt của Cung Thiên Kinh rồi vội vã rời đi, không lâu sau đó, vị bác sĩ vội vã chạy đến, thậm chí trong ánh mắt còn có vẻ hoảng sợ.

Đột nhiên trong lòng Hoàng Văn Khánh tới Hoàng Minh Diệu có một điềm báo chẳng lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play