Anh ta đâu biết rằng, thực tế thì Bùi Lâm Tuệ đang đau lòng cho quan hệ giữa cô ta và Trần Gia Bảo mà thôi.

Điền Chí tiếp tục nói: “Bên trên là nguyên văn câu nói của anh Trần, cậu chủ Bùi, nếu đã chuyển lời xong rồi thì chúng tôi cũng nên từ biệt thôi.”

Sau khi nói xong, Điền Chí và một đội viên khác lập tức xoay người đi ra ngoài. Cái chết của Khang Trường Minh thật sự đã đả kích rất lớn đến Bùi Thanh Phong. Mặc dù Vương Hạo cam đoan rất nhiều lần rằng nhà họ Bùi Tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt bọn họ nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của nhà họ Bùi, nhỡ đâu Bùi Thanh Phong đã tan rồi thì cho nát luôn, thật sự giết chết bọn họ ở đây thì bọn họ biết đi đâu tìm lẽ phải.

Đột nhiên, giọng nói Bùi Thanh Phong vang lên phía sau: “Chờ đã.”

Trong lòng hai người Điền Chí “lộp bộp”, không thể không dừng bước, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, không phải Bùi Thanh Phong sẽ ra tay với bọn họ ngay chỗ này đó chứ?

Điền Chí xoay người lại, nỗ lực nặn ra vẻ tươi cười, đột nhiên nghĩ ra tông sư cường giả của nhà họ Bùi vừa mới chết, vui cười là cực kỳ không tôn trọng người ta, trong khoảnh khắc không biết nên bày ra biểu cảm thế nào, nụ cười không khỏi cứng ngắc trên gương mặt.

May sao Bùi Thanh Phong cũng không để ý đến thái độ của anh ta, đi đến trước mặt Điền Chí hỏi: “Xin hỏi xưng hô thế nào?”

“Tôi tên là Điền Chí.”

Bùi Thanh Phong gật đầu nói: “Dù thế nào thì cũng cảm ơn các anh đã mang ông Khang… trả lại thi thể của ông Khang, Bùi Thanh Phong tôi chịu ơn các anh, xin hãy nhận lấy chút lòng thành.”

Nói xong, anh ta lấy một tấm séc ra từ trong túi áo nhét vào túi Điền Chí.



Điền Chí được cảm ơn mà lo sợ, nhà họ Bùi vừa có người chết, bản thân lại nhận được tiền thưởng của Bùi Thanh Phong, đây là có chuyện gì thế? Hơn nữa tuân theo kỷ luật thì không được phép nhận phong bì.

Nghĩ vậy, Điền Chí lập tức lấy tấm séc ra trả lại cho Bùi Thanh Phong: “Không được, việc này không được phép…”

Bùi Thanh Phong cản lại động tác của anh ta, nói: “Quà Bùi Thanh Phong tôi đã tặng, không lẽ nào lại thu về.”

Điền Chí chú ý đến ánh mắt rét lạnh của Bùi Thanh Phong, trong lòng căng thẳng, rơi vào đường cùng không thể làm gì khác đành nhét tấm séc vào trong túi, nói: “Vậy thì cảm ơn cậu chủ Bùi.”

Bùi Thanh Phong gật đầu: “Tôi có một câu hỏi xin phép được hỏi người anh em Điền.”

Cái gọi là nhận lợi ích từ người khác thì phải làm gì đó cho người ta, Điền Chí vừa mới nhận “phong bì” của Bùi Thanh Phong, chỉ có thể cười khổ nói: “Mời cậu chủ Bùi nói.”

Ánh mắt Bùi Thanh Phong hơi lóe lên: “Trừ nhà họ Bùi chúng tôi ra, các người còn đưa đến những gia tộc nào khác không…”

Nói đến đây, anh ta liếc sang thi thể của Khang Trường Minh, hàm ý không cần nói cũng hiểu, đương nhiên Bùi Thanh Phong không cho là tông sư vây giết Trần Gia Bảo đã chết hết, này cũng quá khủng bố rồi, anh ta cho rằng cùng lắm thì Trần Gia Bảo chỉ có thể chém chết vài bị tông sư chạy thoát khỏi vòng vây, do vậy mới nhặt được mạng về.

Cho nên Bùi Thanh Phong rất muốn biết còn gia tộc nào khác bị xúi quẩy như nhà họ Bùi không, tin tức này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với sự sắp xếp chiến lược sau này của anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play