Vì thế sau khi họ nghe thấy lời của Liễu Ngọc Phi, ai nấy đều lộ vẻ hoài nghi, xem những lời Liễu Ngọc Phi nói chỉ là sự tự tin mù quáng của cô dành cho bạn trai mà thôi.

Liễu Ngọc Phi thấy họ không tin, trong lòng bất giác nổi một cơn lửa, nhưng cô cũng biết trong mắt người đời thì sự tồn tại của truyên kỳ cường giả sẽ đè ép tông sư, nếu không tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không ai tin được Trần Gia Bảo có thể chiến thắng truyên kỳ cường giả, vì thế Liễu Ngọc Phi giận thì giận nhưng không cách nào khiến họ tin tưởng, đành kìm nén cơn giận lại.

“Sẽ có một ngày để các cậu thấy được thực lực thật sự của Trần Gia Bảo!”

Trong lòng Liễu Ngọc Phi thầm nói, đột nhiên, thông qua kính mát màu đen, nhìn thấy trên quốc lộ núi Bàn, một chiếc Maybach phóng nhanh đến, là xe của Trần Gia Bảo.

“Gia Bảo về đến rồi.”

Liễu Ngọc Phi mừng rỡ, lập tức mở cửa xe bước xuống.

Nhóm người Vương Hạo cũng tràn đầy tinh thần, tuy họ không tin Trần Gia Bảo có thể chém giết truyên kỳ cường giả, nhưng không giảm thiểu sự tôn kính của họ đối với tông sư cường giả Trần Gia Bảo.

Nhanh chóng, chiếc Maybach dừng lại trước mặt họ, cửa xe mở ra, Trần Gia Bảo bước xuống.

“Gia Bảo, anh về rồi. Ơ! Anh bị thương ư? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao toàn thân anh đều là máu vậy?”

Liễu Ngọc Phi vừa gỡ bỏ kính mát vừa bước đến trước, được một phen hú vía khi thấy quần áo của Trần Gia Bảo nhuốm đầy máu, cô nhanh chân bước đến bên cạnh Trần Gia Bảo, nắm lấy cánh tay anh, trong lòng lo lắng vô cùng.

Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Yên tâm, anh không sao, máu này đều là của người khác.”

Liễu Ngọc Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó trong lòng thắc mắc, nếu đã là máu của người khác, không lẽ của Takashima Seira và Terai Chika ư?



Vương Hạo cũng kinh ngạc theo, liền hỏi: “Người khác? Không lẽ là của Takashima Seira và Terai Chika? Anh Trần, không lẽ anh giết cả hai người họ rồi sao?”

Hai thuộc hạ đứng bên cạnh đơ người luôn, anh Trần đúng là hung hãn, giết hai mạng người mà máu nhuốm đầy quần áo như thế thì thủ đoạn phải tàn nhẫn đến mức nào đây?

“Không phải.”

Trần Gia Bảo tiếp tục lắc đầu nói: “Tin tức Takashima Seira và Terai Chika trên núi Văn Hồ là giả, mười gia tộc lớn vì muốn đối phó với anh nên đã tung tin đồn giả, lừa anh vào sâu trong trúc lâm núi Văn Hồ, còn phái đến rất nhiều cường giả, định giết chết anh trên núi Văn Hồ, nhưng tiếc rằng ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, những người đến vây sát anh đều chết dưới kiếm của anh rồi, vì thế trên quần áo anh mới nhuốm đầy máu như vậy.”

Vừa dứt lời, dường như có động đất xảy ra vậy, tất cả những người đang nghe đều kinh hoàng, không… không ngờ đây là do mười gia tộc lớn tỉnh Phú Thọ, vì muốn đối phó Trần Gia Bảo mà bày ra cái bẫy này? Vả lại còn phái đến rất nhiều cường giả nữa.

Liễu Ngọc Phi liền thốt lên kinh ngạc, tiếp đến trong lòng dấy lên sự sợ hãi và nói: “Hành động của mười gia tộc lớn không ngờ nhanh đến thế, xem ra bọn họ không nhịn được nữa, Gia Bảo, lần sau khi có nhiệm vụ mới, nói gì thì em cũng không đồng ý anh đi một mình nữa, lần này may rằng anh không sao, nếu không… nếu không em…”

Nói đến đây, trong mắt Liễu Ngọc Phi rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên lộ sự yếu ớt trước mặt nhiều người như thế.

Trong lòng Trần Gia Bảo thấy ấm áp, cười với cô và nói: “Yên tâm đi! Mười gia tộc lớn hiện tại không còn năng lực đối phó với anh nữa rồi.”

“Tại sao?”

Trong lòng Liễu Ngọc Phi vừa lo lắng vừa sợ hãi, nên chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói của Trần Gia Bảo.

Trong đầu Vương Hạo bỗng lóe lên tia sáng, đột nhiên phản ứng ngay, nhưng lại thấy kinh hoàng không dám tin, liền hỏii: “Anh Trần, mười gia tộc lớn lần này vì muốn đối phó với anh đã phái đến tổng cộng bao nhiêu tông sư cường giả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play