“Nếu không nhờ bác sĩ Trần thì nói không chừng ông già như tôi đã yên nghỉ trong quan tài rồi. Bác sĩ Trần đã có ân với tôi, xin nhận cái cúi đầu này.”
Tạ Hoàng Dương được châm cứu xong thì ông đứng lên cung kính cúi đầu với Trần Gia Bảo.
Tạ Cẩm Tú sợ hãi, Tạ Hoàng Dương là ai chứ? Đây chính là người đứng
đầu đống tài sản cả nhà họ Tạ, cũng chính là ông trùm của thành phố Hòa
Bình này.
Bây giờ ông ấy lại cúi đầu với Trần Gia Bảo, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ khiến cho thành phố này nổi lên “sóng
gió”.
Trần Gia Bảo thoải mái nhận cái cúi đầu cảm ơn của Tạ Hoàng Dương, anh nói: “Cũng do ông có phúc nên mới gặp được tôi.”
Tạ Hoàng Dương vui vẻ nói: “Ân cứu mạng của cậu quá lớn, tôi khó mà
báo đáp nổi. Như vậy đi, Cẩm Tú, cháu chia 25% cổ phần câu lạc bộ của
cháu cho bác sĩ Trần, coi như báo đáp cậu ấy.”
Tạ Cẩm Tú nghe vậy thì đưa hợp đồng qua cho Tạ Hoàng Dương, xem ra là đã chuẩn bị sẵn rồi.
“Anh chỉ cần ký vào đây, về sau anh chính là cổ đông lớn thứ hai của
câu lạc bộ Golf Hải Thiên rồi. Hơn nữa anh cũng không cần xử lý bất cứ
công việc gì mà hằng năm vẫn được chia hoa hồng.” Tạ Cẩm Tú giải thích.
Trần Gia Bảo cũng cảm thấy đây là thứ anh nên có được nên cũng không
thèm khách sáo làm gì, anh nhanh chóng ký tên của mình lên bản hợp đồng.
Tạ Hoàng Dương mừng rõ, trước đó ông còn nghĩ Trần Gia Bảo sẽ không
chịu nhận, bây giờ thấy anh như vậy thì ông cảm thấy yên tâm hơn. Xem ra từ đây về sau quan hệ của hai bên sẽ khắng khít hơn rồi, đối với nhà họ Tạ thì chỉ có lợi mà không có hại!
Sau khi xử lý chuyện hợp đồng thì Tạ Cẩm Tú tiễn Trần Gia Bảo rời
khỏi biệt thự, có điều khi hai người đi đến sân thì Tạ cẩm Tú đột nhiên
do dự, cô muốn nói rồi lại thôi.
Trần Gia Bảo tò mò hỏi: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Gia Bảo, anh thật sự phải đối đầu với anh trai em à?” Tạ Cẩm Tú lo lắng hỏi.
“Tất nhiên.” Trần Gia Bảo bình tĩnh mà nói.
Tạ Cẩm Tú bối rối vô cùng, cô nói: “Anh..anh có thể hủy bỏ chuyện này không? Anh vốn dĩ không phải đối thủ của anh ấy đâu, dựa vào hiểu biết
của em về anh mình thì anh ấy sẽ ra tay một cách tàn nhẫn đấy, lúc đó
người bị hại sẽ là anh.”
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, anh kiêu ngạo mà cười: “Vẫn là
câu nói cũ, cô chỉ biết Tạ Quốc An lợi hại nhưng lại không hiểu rõ về
tôi. Bây giờ vẫn chưa biết ai sẽ thắng ai đâu, tôi đấu với anh ta một
trận thì có sao?”
Tạ Cẩm Tú tức giận mà dậm chân một cái, đúng là tên xấu xa, anh ta không biết là cô đang lo lắng cho anh hay sao?
Thời điểm chiến đấu đã đến.
Tuy rằng không ít người biết về trận chiến này, nhưng mà vì lí do nào đó mà nhà họ Tạ vẫn phong tỏa bờ biển lại, chỉ có một số thành viên cốt cán trong nhà mới có thể đến hiện trường theo dõi nó.
Giờ phút này, cách đó không xa là một vùng biển cả vô tận, những cơn sóng hùng vĩ cứ từng đợt nhấp nhô vỗ vào bờ.
Trần Gia Bảo vẫn chưa đến, lúc này Tạ Quân An lại mặc một bộ đồ rằn ri bó sát làm lộ ra cơ bắp to khỏe của anh ta.
Tạ Quân An đứng một mình trên bờ biển, tuy nhắm hai mắt lại thế nhưng từ trong cơ thể anh ta không ngừng toát ra hơi thở nguy hiểm. Cách bờ
biển không xa là một khoảng sân rộng đã sắp đặt sẵn khán đài, cho nên
hầu hết những thành viên chủ chốt của nhà họ Tạ đều có mặt tại đây.
Tạ Hoàng Dương tất nhiên ngồi ở giữa, vị trí hai bên của ông được
chia cho bác Trung và một người đàn ông mặc quân phục ước chừng khoảng
năm mươi tuổi. Ánh mắt ông ta sáng rực, nhìn quân hàm thì có thể nhận ra ông ra đã lên cấp bậc Trung tướng!
Nếu lúc này có người ngoài có thể vào đây thì bọn họ chắc chắn sẽ vô
cùng sợ hãi kêu to, bởi vì vị Trung tướng này không phải ai khác, ông
chính là huấn luyện viên tinh anh nổi tiếng nhất tại quân khu Biển Đông
tên Vương Đại Hùng. Nghe nói ông rất tài giỏi nên được mệnh danh là cao
thủ số một tại quân khu này, dường như tiếng tăm của ông lừng lẫy khắp
Việt Nam.
Bởi vì ông nghe được báo cáo của Tần Phi Yến cho nên đặc biệt đến xem buổi quyết đấu của Trần Gia Bảo và Tạ Quốc An. Có thể thấy ông coi
trọng Tạ Quốc An đến mức nào.
“Lãnh đạo, lần quyết đấu này giữa Trần Gia Bảo và Tạ Quốc An, ông nghĩ ai sẽ thắng?” Vương Đại Hùng tò mò hỏi.
Tạ Hoàng Dương ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Nếu không có bất ngờ xảy ra thì Tạ Quốc An chắc chắn sẽ thắng.”
Ba ngày trước, cấp bậc của Tạ Quốc An là “Thông U sơ kỳ”, kém một bậc so với “Thông U trung kỳ” của Trần Gia Bảo. Thế nhưng bây giờ, sau khi
Tạ Quốc An ăn “Tiểu Huyền dương đan” xong thì thực lực đã tăng lên mức
cao nhất của “Thông U trung kỳ”, chẳng bao lâu nữa anh ta có để đạt đến
bậc “Thông U hậu kỳ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT