Trần Gia Bảo cười nói: “Vợ, bọn họ chỉ là một đám tôm tép mà thôi, không cần em phải ra tay, cứ giao cho anh giải quyết là được.”

Bạch Ngọc Thanh dường như đã quen với cách gọi “Vợ”, gật đầu một cái, cười nói: “Cố lên, em ở đây cổ vũ anh.”

Trần Gia Bảo vui vẻ bước tới đợi người. Đợi đến khi nhóm bảo vệ xông tới, động tác của Trần Gia Bảo đột nhiên nhanh hơn, bước chân khẽ xoay, như hổ xuống núi, lập tức xông vào trong đám người, tay đấm một cái, chân đá một cái, đã có mấy người bị đánh ngã xuống đất.

Trần Gia Bảo đã cố gắng nhẹ tay rồi, anh còn chưa dùng đến mười phần trăm sức lực, nếu không chỉ cần đánh bừa một đấm thì những người bình thường như bọn họ nhẹ nhất là sẽ bị tàn phế, nặng nhất là sẽ chết.

Rất nhanh, chưa đầy một phút Trần Gia Bảo đã đánh ngã tất cả các nhân viên bảo vệ và anh em của Mông Chí Phàm, từng người nằm trên mặt đất, kêu gào thảm thiết, không đứng dậy được.

Những người xung quanh đều sững sờ, mẹ nó, tên nhóc này đánh nhau giỏi quá đi chứ?

Bạch Ngọc Thanh ở bên cạnh kêu hoan hô liên hồi, vui mừng nhảy dựng lên, đợi đến khi Trần Gia Bảo hạ gục đối thủ quay trở lại, cô ta đã vui vẻ tiến lên đón, còn chủ động ôm Trần Gia Bảo một cái, mừng rỡ nói: “Gia Bảo, anh thật giỏi.”

Thực tế, Bạch Ngọc Thanh đã từng chứng kiến trận chiến giữa các cường giả tông sư, khung cảnh tráng lệ lúc đó có thể nói là như khiến cho thế giới tan vỡ. Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo đánh bại đám lâu la này, mặc dù khung cảnh nhỏ hơn nhiều, nhưng cô ta lại cảm so với những cảnh đánh nhau đã từng thấy thì bây giờ trông Trần Gia Bảo đẹp trai nhất, khiến cô ta vừa hả dạ vừa phấn khích!

Trần Gia Bảo cười nói: “Tất nhiên, anh phải biểu hiện tốt hơn trước mặt Vợ của mình chứ.”

“Ai là Vợ của anh?” Bạch Ngọc Thanh đỏ mặt, hừ nhẹ, vội vàng rời khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, vuốt tóc mai sau tai, nói: “Có mấy người ở đây khiến người khác chán ghét, có phải bây giờ chúng ta nên đi rồi không?”



“Còn một việc cuối cùng phải làm.” Trần Gia Bảo quay người đi đến trước mặt Mông Chí Phàm, nhìn anh ta vẫn đang nằm trên mặt đất, nói: “Anh ta đã dùng những từ ngữ bẩn thỉu để xúc phạm cô, chỉ đập hai chai rượu vào đầu anh ta, tôi thấy như vậy quá hời cho anh ta.”

“Đúng, đúng là quá hời cho anh ta rồi.” Hai mắt Bạch Ngọc Thanh sáng lên, yêu cầu người phục vụ mang thêm một chai rượu whisky đến, nói: “Lần này để tôi.”

Nói xong, Bạch Ngọc Thanh cầm chai rượu, vui vẻ bước tới, như thể vẫn còn rất hứng thú, định đánh vào đầu Mông Chí Phàm một lần nữa.

Tuy Mông Chí Phàm nằm trên mặt đất nhưng vẫn rất tỉnh táo, sau khi nhìn thấy chai rượu trong tay Bạch Ngọc Thanh, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, nếu bị chai rượu đó đập vào đầu, anh ta chắc chắn sẽ phải đến bệnh viện khâu vài mũi. Anh ta cố gắng chống nửa thân trên dậy, kinh hãi nói: “Chờ đã, tôi… tôi sẽ tự làm.”

Vừa nói, Mông Chí Phàm vừa nghiến răng, cầm lấy ly rượu pha lê đập vào đầu mình, giả vờ ngất xỉu.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Trần Gia Bảo và Bạch Ngọc Thanh.

Trần Gia Bảo không nhịn được cười, mặc dù Mông Chí Phàm này rất đáng ghét nhưng anh ta vẫn khá nhanh trí đó chứ.

Bạch Ngọc Thanh sững người một lúc, sau đó cong môi, đặt chai rượu whisky trở lại quầy rượu, nói: “Thật nhàm chán, Gia Bảo, đi thôi.”

“Ừ.” Trần Gia Bảo nắm lấy bàn tay đẹp của Bạch Ngọc Thanh, cùng nhau đi ra ngoài.

Tại chỗ cũ, một đám người thấy Trần Gia Bảo rời đi, miệng mở lớn, trong lòng vẫn rất kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play