Có thể nói, giữa Liễu Ngọc Phi và Đoạn Khánh Tân, đã kết thành liên minh tạm thời, cho nên quan hệ giữa Liễu Ngọc Phi và Đoạn Khánh Tân mới đột nhiên trở nên tốt như vậy.

Nghĩ đến đây, Liễu Ngọc Phi tự mình rót một ly rượu, lẩm bẩm nói: “Đoạn Khánh Tân, hy vọng có sẽ không khiến tôi thất vọng, thật sự có cách chiến thắng những người phụ nữ khác!”

Không nhắc đến Liễu Ngọc Phi tự ở bên này chìm đắm vào ảo tưởng của mình với tương lai, lại nói đến con thuyền nhỏ giữa Yên Bái, do Đoạn Khánh Tân đã lâu chưa gặp Trần Gia Bảo, hiếm được lúc ở trên thuyền không có ai làm phiền, cô liền tùy hứng, dính bên người Trần Gia Bảo một thời gian thật dài, mới cùng Trần Gia Bảo quay lại vườn hoa trên không của khách sạn Yên Bái.

Liễu Ngọc Phi lập tức tiến lên đón, thân thiết nắm hai tay của Đoạn Khánh Tân, chớp mắt cười nói: “Giải được nỗi khổ tương tư rồi thấy thế nào, có phải là rất hạnh phúc không?”

Đoạn Khánh Tân mặt đỏ bừng, một lúc không thôi, trêu đùa với Liễu Ngọc Phi.

Chưa bao lâu, do Đoạn Khánh Tân rất thích không khí ở khách sạn này, không, nói chuẩn xác hơn, Đoạn Khánh Tân cùng Trần Gia Bảo chính thức xác lập mối quan hệ, cho nên khách sạn này đối với Đoạn Khánh Tân mà nói rất đặc biệt, cô bao hết cả khách sạn khách sạn Hưu Nhàn, cũng để Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi trực tiếp ở lại đây, hơn nữa trong đầu còn dự định, có nên mua lại khách sạn này hay không?

Do hành trình mệt mỏi, đến buổi chiều, Đoạn Khánh Tân kéo theo Liễu Ngọc Phi nghỉ lại ở phòng tổng thống của khách sạn.

Còn Trần Gia Bảo lại bị Diệp Kính gọi đến nhà ăn ở tầng dưới.

Sau khi nhân viên mang lên hai tách trà rồi lui xuống.

Trong nhà ăn trang hoàng lộng lẫy, chỉ có Trần Gia Bảo và Diệp Kính hai người ngồi đối diện nhau, khiến cho ở đây trở nên rất rộng rãi trống vắng.

Diệp Kính cầm tách trà lên, nhẹ than một hơi, nhướng mày nói: “Anh Bảo, anh biết tại sao cô chủ lại đến tỉnh Phú Thọ tìm anh chứ?”



“Tôi đã nghe Khánh Tân nói qua rồi, đối với tầm lòng sâu nặng của cô ấy, tôi cảm ơn ở trong lòng.”

“Vậy anh có từng biết, cô chủ đến tỉnh Phú Thọ tìm anh, thực ra là gánh áp lực rất lớn?” Diệp Kính tiếp tục hỏi.

Áp lực?

Trần Gia Bảo lắc đầu, không hiểu nói: “Còn mong ông Kính giải đáp nghi hoặc.”

Diệp Kính nhấp một ngụm trà, nói: “Thực ra nhà họ Đoạn ở Hà Nội, đã sắp xếp một mối hôn sự cho cô chủ.”

“Sắp xếp hôn sự cho Khánh Tân? Sao cô ấy không nói với tôi?” Trần Gia Bảo lập tức nhíu mày, Đoạn Khánh Tân là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không cho phép Đoạn Khánh Tân gả cho người khác!

Diệp Kính giải thích nói: “Cô chủ không nói với anh, cũng có suy nghĩ của mình, suy cho cùng hoàn cảnh hiện tại của anh ở tỉnh Phú Thọ, đã tương đối nguy hiểm rồi, nếu cô ấy lại nói với anh, cũng chỉ tăng thêm áp lực cho anh mà thôi, tất cả những gì cô chủ làm bây giờ, đều là vì anh.”

“Tôi hiểu.” Trần Gia Bảo hít một hơi sâu, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không để Khánh Tân gả cho người khác, bởi vì người cô ấy muốn lấy, chỉ có thể là Trần Gia Bảo tôi đây!”

Diệp Kính hài lòng gật đầu, nói: “Anh có thể nói như vậy, cũng không uống công cô chủ vì anh mà thề chết phản sự sắp xếp của gia đình, còn vì anh mà đi đến tận tỉnh Phú Thọ xa xôi này.”

Cái gọi là con rồng có một cái vảy mọc ngược, người chạm vào nhất định sẽ phải chết!

Đối với Trần Gia Bảo mà nói, người phụ nữ ở bên cạnh anh, chính là cái vảy rồng mọc ngược của anh, tuyệt đối sẽ không để người khác động vào, cho dù người đó có là ai đi chăng nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play