Ánh mắt của Trần Gia Bảo lạnh như băng, sự lạnh lẽo đó giống như len lỏi vào sâu trong lòng của Tôn Trường Khang vậy.
Tôn Trường Khang đột nhiên không nhịn được mà run rẩy một cái, anh ta biết Trần Gia Bảo là một người nói được làm được.
Nhưng mà anh ta là con cháu nhà họ Tôn, là người nổi danh ăn chơi
trác táng của thành phố Hòa Bình! Muốn anh chủ động quỳ xuống cầu xin
tha thứ sao? Chuyện này còn nhục nhã hơn so với việc giết anh ta!
Lúc Tôn Trường Khang còn đang do dự thì đột nhiên Hà Trung Sơn quỳ
xuống trước mặt Trần Gia Bảo mà nói: “Trần Gia Bảo, chuyện này không
liên quan gì đến tôi, cậu tha cho tôi một mạng, tôi cam đoan về sau sẽ
không bao giờ đụng đến cậu nữa.”
Tôn Trường Khanh tức giận hô to: “Trung Sơn, anh dám quỳ xuống cầu
xin tên này tha thứ cho anh sao? Lòng tự trọng của anh đâu rồi hả?”
Hà Trung Sơn cười lạnh lùng trong lòng, lòng tự trọng làm sao so sánh được tính mạng của anh? Quân tử là người biết tiến biết lùi!
Trần Gia Bảo cầm trong tay một cái kim châm, sau đó anh vừa xem xét
nó vừa cười: “Mày đúng là có mắt nhìn đấy, mày có thấy kim châm trong
tay tao không? Tam bảo đảm với mày, chỉ cần tao vẫy tay một cái thì cây
kim châm nho nhỏ này sẽ khiến mày chết lúc nào không hay. Chẳng qua tao
sẽ cho mày cơ hội, mày cho tao một lý do để tao không giết mày đi.”
Chì cần Hà Trung Sơn không thành thật thì Trần Gia Bảo cam đoan cây
kim châm này sẽ ghim ngay vào não của anh ta, làm cho anh ta chết một
cách nhanh gọn.
Hà Trung Sơn nhìn thấy ánh mắt hung ác của Trần Gia Bảo, anh cảm thấy mình như đứng ở địa ngục vậy cho nên cả người run “bần bật”, đến cả
giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Ba tôi là chủ của xí nghiệp nhà nước Hà Thiên, cũng khá có tiếng ở thành phố Hòa Bình. Nếu cậu tha cho tôi một
mạng, tôi sẽ về nói với ba tôi từ nay về sau nghe theo lời của cậu, cậu
sai gì nhà họ Hà cũng được.”
Trần Gia Bảo lắc đầu rồi nói: “Nhà họ Hà của mày không đáng giá để lọt vào mắt của tao, lý do này không đủ để tao tha cho mày.”
Hà Trung Sơn thấy Trần Gia Bảo vung tay lên thì lập tức hoảng sợ, anh ta vội vàng nói: “Tôi…tôi biết rất nhiều phụ nữ đẹp, còn có chị họ của
tôi nữa, chị ấy khá nổi tiếng ở Hòa Bình, tôi có thể giới thiệu chị ấy
cho cậu.”
“Lý cho vẫn chưa đủ.”
Trần Gia Bảo giơ tay lên, anh chậm rãi hướng cây kim về phía Hà Trung Sơn.
Hà Trung Sơn lúc này cảm nhận được bản thân đang tiến gần đến cái
chết thì anh ta sợ hãi không thôi, mồ hôi cũng thấm ra ướt cả áo, đột
nhiên anh ta la lên: “Cậu không phải đã nói muốn khiến tôi “trắng tay”
hay sao? Cậu còn chưa thực hiện lời này thì cũng không thể giết tôi chứ, có đúng không?”
Trần Gia Bảo ngạc nhiên, sau đó anh thu hồi lại cây kim rồi cười:
“Được, tao rất biết giữ lời. Lý do này đã đủ rồi, hôm nay tao sẽ không
giết mày!”
Trong lòng Hà Trung Sơn cực kỳ vui mừng, mới nãy Trần Gia Bảo như
“thần chết” muốn lấy mạng của anh ta, khiến anh ta cảm thấy vô cùng áp
lực. Bây giờ thì Hà Trung Sơn có thể thả lỏng rồi, anh ta nằm xụi lơ ra
đất, toàn thân đổ mồ hôi thấm lạnh cả người.
Trần Gia Bảo cười khinh bỉ: “Mày đừng có vội vui mừng, có đôi khi việc sống còn khổ hơn cả cái chết nữa kìa.”
Hà Trung Sơn không cho là đúng, nhưng bây giờ anh ta đâu dám phản bác lại Trần Gia Bảo đâu, cho nên anh ta vội vàng ngồi dậy mà nói: “Trần
Gia Bảo, bây giờ tôi có thể rời khỏi đây rồi chứ?”
Trần Gia Bảo cười cười, đột nhiên anh vỗ vỗ bụng của Hà Trung Sơn vài cái như đang giúp anh ta sửa sang lại quần áo rồi cười: “Mày có thể đi
rồi, hy vọng mày sẽ không hối hận với lựa chọn đêm nay.”
“Xì, ba tao là chủ xí nghiệp nhà nước, trong nhà còn có một đống tài
sản đang chờ tao về tiêu xài đây. Về sau còn có rất nhiều phụ nữ đẹp chờ tao tới thưởng thức, vì sao tao lại hối hận với lựa chọn của mình chứ?” Hà Trung Sơn thầm mắng Trần Gia Bảo, thế nhưng bên ngoài lại giả bộ
cười làm lành. Anh ta cũng mặc kệ sự sống chết của Tôn Trường Khang, vì
sợ Trần Gia Bảo đổi ý nên anh ta co giò bỏ chạy ngay tức khắc.
Trần Gia Bảo thấy bóng dáng đã chạy xa của Hà Trung Sơn, anh cười lạnh ở trong lòng.
Lúc nãy anh vỗ bụng của Hà Trung Sơn thì đã lén vận chân khí mà đâm
cây kim vào trong huyệt Khí Hải của anh ta. Tuy rằng bề ngoài không thấy gì khác lạ, thế nhưng trên thực tế, từ nay về sau Hà Trung Sơn sẽ còn
bi thảm hơn cả Thái giám.
Hơn nữa sớm muộn gì thì ba của Hà Trung Sơn cũng bị tống vào tù thôi, toàn bộ tài sản cũng sẽ bị tịch thu. Đến lúc đó, tiền tài, địa vị, nữ
nhân, những thứ mà hầu hết đàn ông trên đời đều theo đuổi sẽ biến mất
khỏi tay Hà Trung Sơn, như vậy thì anh ta sẽ sống không bằng chết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT