“Đập chậu cướp hoa?” Mặc dù Liễu Ngọc Phi đang tức giận, nhưng bên ngoài cô vẫn cố gắng che giấu để nở một nụ cười nhạt, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý: “Nếu như Trần Gia Bảo thật sự bị tôi đập chậu cướp hoa thì chuyện này càng cho thấy những cô hot girl ở trường cô vẫn không đủ xuất sắc, hoặc chính bản thân những cô gái này đã không xuất sắc. Cũng có khả năng là do giáo viên dạy dỗ không tốt.”

Hai người phụ nữ này đối đầu nhau, Trần Gia Bảo đứng ở giữa cũng cảm thấy đau đầu. Anh nhìn sang phía Diệp Kính để ông lên tiếng, làm dịu bớt tình hình khó xử hiện giờ.

Nhưng Diệp Kính chỉ nhìn Trần Gia Bảo một cái rồi quay người đi thẳng ra bên ngoài. Đúng là trò đùa, thằng nhóc cậu trêu hoa ghẹo nguyệt thì bây giờ tự gánh lấy hậu quả đi.

Diệp Kính vừa đi, trong vườn hoa trên không, chỉ còn lại ba người Trần Gia Bảo, Liễu Ngọc Phi và Đoạn Khánh Tân.

Liễu Ngọc Phi và Đoạn Khánh Tân hai người phụ nữ mắt to trừng mắt bé, lửa giận bùng cháy, đến cả không khí cũng có chút nặng nề.

Trần Gia Bảo cảm thấy, nếu cứ tiếp tục thế này, hai người phụ nữ này nhất định sẽ xảy ra chiến tranh, ngay lúc Đoạn Khánh Tân chuẩn bị mở miệng trào phúng, Trần Gia Bảo kịp thời đưa tay ra vỗ vào vai của Đoạn Khánh Tân, cười nói: “Khánh Tân, sao em lại đến tỉnh Phú Thọ tìm anh, lại vì sao mà tìm thấy khách sạn Yên Bái?”

Trần Gia Bảo quả thực rất tò mò, hiện nay giới thượng lưu của tỉnh Phú Thọ cơ bản đều biết, Trần Gia Bảo anh và nhà họ Ngụy quan hệ rất gần gũi, Đoạn Khánh Tân nếu như muốn đến tìm anh, cũng nên đến nhà họ Ngụy trước mới đúng.

“Chuyện này lát nữa em sẽ nói cho anh.”

Ngoại địch trước mặt, Đoạn Khánh Tân tự nhiên phải giải quyết kẻ địch trước sau đó lại cùng Trần Gia Bảo nói chuyện cũ.

Ánh mắt cô ấy vừa chuyển, đột nhiên liếc đến bàn bi-a ở phía gần đó, lập tức trong lòng nảy ra một kế, sau khi bước qua đó, cầm lấy cây gậy dài lên, khóe miệng mỉm cười, hướng đến Liễu Ngọc Phi lộ ra ánh mắt khiêu khích, nói: “Có muốn đến đọ một trận hay không, xem tôi với chị ai giỏi hơn?”



Liễu Ngọc Phi lập tức phì cười ra tiếng, nói: “Đọ thì đọ, ai sợ cô?”

Cô ta đường đường là kẻ mạnh võ thuật, sự phát triển khống chế đối với các chức năng của cơ thể, đã vượt xa người bình thường rất nhiều, Đoạn Khánh Tân đẹp thì có đẹp, nhưng muốn so đánh bi-a thắng thua với cô ta, quả thực là tự tìm đường chết!

Trần Gia Bảo cũng có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao Đoạn Khánh Tân chủ động muốn so đấu đánh bi-a với Liễu Ngọc Phi, có điều, cậu biết Đoạn Khánh Tân là một người phụ nữ thông minh, làm như thế tuyệt đối có lí do của cô ấy, bèn yên lặng nhìn, không hề mở miệng phản đối.

Liễu Ngọc Phi đi đến trước bàn bi-a, cầm lấy gậy, bá đạo nói: “Đánh chín bóng hay là snooker, tùy cô chọn.”

“Chín bóng.” Đoạn Khánh Tân tròng mắt vừa chuyển, sau đó chớp mắt với Trần Gia Bảo cười nói: “Gia Bảo, làm phiền anh đến xếp bóng.”

“Được.” Trần Gia Bảo đáp một tiếng rồi đi qua.

Trước kia lúc anh ở trên núi, chưa từng tiếp xúc với bóng bi-a, nhưng xuống núi lâu như vậy, từng xem thi đấu bóng bi-a, bèn bắt đầu xếp bóng đâu ra đấy.

“Hai người ai đánh trước?”

Sau khi xếp bóng xong, Trần Gia Bảo thuận thế hỏi.

Đoạn Khánh Tân cười nói: “Đội trưởng Liễu đánh trước đi, vừa hay để tôi mở mang tầm mắt một chút, đội trưởng Liễu khiến vô số phú nhị đại của Hà Nội say mê sùng bái, rốt cuộc có phong thái mạnh mẽ dường nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play