Hoàng Minh Diệu biến sắc, anh ta biết Trần Gia Bảo đang nói thật. Không nói gì tới những chuyện khác, nếu như Trần Gia Bảo thật sự quyết định giết chết anh ta ở đây thì anh ta chống đỡ không nổi, ngăn không nổi và càng không trốn nổi.

“Mẹ ơi, Trần Gia Bảo hoàn toàn không coi nhà họ Hoàng ra cái gì. Mới một câu không đúng ý anh ta mà anh ta đã ra tay, đúng là một kẻ điên. Nếu biết trước như thế này thì hôm nay trước khi đến đây nên mời Y tiền bối tới để làm chỗ dựa cho chúng ta. Nếu như có ông ấy ở đây thì Trần Gia Bảo làm sao có thể huênh hoang được như thế?”

Hoàng Minh Diệu nghĩ như vậy trong đầu, anh ta vô cùng hối hận.

Đám con nhà giàu và vệ sĩ bên cạnh cũng bị khí thế của Trần Gia Bảo làm cho sợ hãi, tất cả đều trở nên yên lặng, thậm chí còn không dám thở mạnh vì sợ sẽ trêu tức đến Trần Gia Bảo và khi anh điên lên sẽ đâm chết bọn họ.

Trong chốc lát, vườn hoa bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ai nấy cũng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc và tiếng tim đập của mình.

Liễu Ngọc Phi nhìn thấy cảnh tượng này khóe miệng nở một nụ cười. Đám con nhà giàu kia không dám thể hiện nữa. Bọn chúng dù sao cũng chỉ là một đám con nhà giàu, làm sao có thể so sánh với Trần Gia Bảo thông minh tuyệt đỉnh. Chuyện bọn chúng bị Trần Gia Bảo làm cho sợ hãi hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ của bọn chúng.

Trong những người đứng đó, Hoàng Minh Diệu là người sợ hãi nhất, anh ta phải đối mặt trực tiếp với khí thế đáng sợ của Trần Gia Bảo, áp lực trở nên vô cùng nặng nề. Hơn nữa anh ta là người thừa kế của nhà họ Hoàng, cảm giác hơn người và sự ngạo mạn không cho phép anh chịu khuất phục.

Hoàng Minh Diệu nhìn Trần Gia Bảo chằm chằm, trên trán anh ta túa ra một lớp mồ hôi.

Nhìn lại Trần Gia Bảo, anh đã ngồi lại vào chỗ của mình, thong thả ngồi uống rượu. Anh liếc mắt nhìn Hoàng Minh Diệu rồi thở dài tiếc nuối nói: “Mọi người thường nói không ai giàu ba họ. Nhà họ Hoàng chọn anh làm người thừa kế tương lai xem ra vận khí của gia đình này đã hết. Đáng tiếc, đáng tiếc.

Liễu Ngọc Phi bật cười, cô thầm quan sát Hoàng Minh Diệu. Câu nói này thật sự có sức sát thương quá lớn.



Khuôn mặt của Hoàng Minh Diệu lại biến sắc, câu nói này của Trần Gia Bảo thật là một sự sỉ nhục quá lớn với anh ta. Anh ta nắm chặt chân chiếc ly, anh ta chỉ muốn có thể xông lên ngay để xé xác Trần Gia Bảo ra làm trăm mảnh. Nhưng anh ta biết với thực lực của mình không thể làm được chuyện đó nên đành phải cố gắng nén cơn giận trong lòng lại.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hoàng Minh Diệu cảm thấy bất lực như vậy.

Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, thậm chí có cậu thiếu gia nào đó còn sắp không thở được. Nhưng đúng lúc đó cánh cửa vườn hoa lại bị đẩy ra, giám đốc của khách sạn bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta không khỏi giật mình sợ hãi, mồ hôi trên trán cũng không kìm được mà túa ra.

Trần Gia Bảo lập tức nhìn về phía ông ta.

Giám đốc khách sạn nhanh chóng đi tới cạnh Hoàng Minh Diệu rồi nói thầm gì đó mấy câu vào tai của anh ta.

“Thật sao?” Hoàng Minh Diệu nhận được câu trả lời xác nhận của ông giám đốc khách sạn thì vui mừng hớn hở, khuôn mặt như phát ra ánh sáng, những áp lực trên người cũng nhanh chóng biến mất: “Tốt lắm, nhanh, mau mời cô ấy vào đây. Không, tôi sẽ đi đón cô ấy cùng với ông.”

Giám đốc khách sạn liên tục gần đầu, trong lòng không khỏi cảm thán. Không hổ danh là một nhân vật lớn đến từ nơi đó, có thể khiến đích thân cậu chủ của nhà họ Hoàng tới đón tiếp.

Sau đó, Hoàng Minh Diệu nhìn Trần Gia Bảo đầy khiêu khích rồi vui mừng nói với đám công tử con nhà giàu: “Mọi người, hôm nay chúng ta có phúc đến rồi. Đợi một lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một nhân vật lớn thật sự. Đến lúc đó mọi người phải tiếp đón cho thật tốt.”

Đám con nhà giàu vô cùng kinh ngạc, nhân vật có thể khiến đích thân cậu chủ của nhà họ Hoàng đi đón tiếp nhất định là một nhân vật lớn tầm cỡ.

Đám công tử đột nhiên cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play