Buổi trưa, Trần Gia Bảo và Liễu Thanh Phượng y như hẹn đến trước khách sạn Yên Bái, chuẩn bị một lát nữa sẽ gặp cậu chủ của nhà họ Hoàng.

Đây là lần thứ hai Trần Gia Bảo đến khách sạn này nên anh cũng khá quen đường. Nửa tiếng sau hai người đã đến bãi đỗ xe của khách sạn.

Tối hôm qua Trần Gia Bảo ngồi xe của Bạch Ngọc Thanh đến thành phố Bắc Ninh nên anh để xe của mình lại trong bãi đỗ xe của khách sạn Yên Bái. Vậy nên ngay vừa khi xuống xe anh đã nhìn thấy chiếc Maybach của mình.

Liễu Ngọc Phi hơi chu môi, trong lòng hơi ghen tức, khó chịu nói: “Tối hôm qua anh tới nhà họ Bạch thì thôi đi, lại còn ngồi chung một xe với Bạch Ngọc Thanh. Hứ, em thấy cô ta đang cố tình muốn quyến rũ anh.”

“Đâu chỉ là quyến rũ, cô ấy còn thành vợ chưa cưới của tôi rồi.”

Trong lòng Trần Gia Bảo còn thầm nói thêm một câu đó vì câu này không thể nói trước mặt Liễu Ngọc Phi. Trần Gia Bảo chủ động nắm tay Liễu Ngọc Phi rồi nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người đi khỏi bãi giữ xe, lúc đến cửa của khách sạn Hưu Nhàn, giám đốc của khách sạn đã đứng ở trước cửa chờ. Nhìn thấy Trần Gia Bảo, ông ta lập tức cung kính: “Anh Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu chủ của nhà họ Hoàng đã bao hết cả khách sạn này rồi. Cậu ấy đang ở vườn hoa trên sân thượng đợi hai người, mời hai người đi theo tôi.”

Nói xóng, giám đốc khách sạn quay người đi vào sảnh lớn.

Trần Gia Bảo gật đầu rồi cùng đi vào trong với Liễu Ngọc Phi.

Liễu Ngọc Phi nói nhỏ: “Cậu chủ nhà họ Hoàng này cũng khoa trương thật, mời anh tới đây gặp mặt mà còn bao cả khách sạn lại. Sợ người khác không biết nhà anh ta có tiền có thế sao, đúng là đáng ghét.”

“Ha!” Trần Gia Bảo cười nhạt một tiếng rồi nói: “Bây giờ anh cũng được tính là người có quyền có thế, vậy thì em thích hay là em ghét?”



Liễu Ngọc Phi lườm anh một cái rồi nói: “Cho dù anh có tiền hay không có tiền thì em cũng thích anh.”

Nói xong, Liễu Ngọc Phi không nhịn được bật cười.

Những câu nói ngọt ngào, người phụ nữ xinh đẹp đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải động lòng

Trần Gia Bảo cũng không phải là một ngoại lệ. Tâm trạng anh vui vẻ, bàn tay nắm tay Liễu Ngọc Phi cũng trở nên chặt hơn.

Hai người cùng đi vào bên trong khách sạn, cùng đi lên vườn hoa ở trên tầng thượng.

Vừa bước tới đập vào mắt hai người là một vườn hòa rất lớn, chỗ đó ít nhất cũng phải có 20- 30 người. Trong số đó có không ít trai xinh gái đẹp đang mặc đồ hiệu, vừa nhìn cũng biết đây là con nhà giàu. Ngoài ra vẫn còn những người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen đứng một bên làm vệ sĩ. Và người vệ sĩ lần trước tới đưa thư mời cho Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi cũng có ở trong đó.

Ở giữa vườn hoa có bày mấy chiếc bàn đánh bida, đám con nhà giàu này đang vây quanh những chiến bàn đó.

Trong đó có một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi là được mọi người yêu thích nhất. Bởi vì Trần Gia Bảo nhìn thấy có rất nhiều cô gái đẹp đứng xung quanh chiếc bàn đó, không ngừng cổ vũ cho anh ta.

Trần Gia Bảo không thể không nhìn anh ta lâu hơn một chút, cậu thanh niên đó mặc áo đen, dáng người cao, đẹp trai tuấn tú. Từng cử chỉ động tác đều thấp thoáng khí chất lãnh đạo, vừa nhìn cũng biết thanh niên này chính là người đứng đầu của nhóm con nhà giàu này, phân nửa khả năng đây chính là cậu chủ nhà họ Hoàng.

Quả nhiên giám đốc khách sạn nhanh chân bước tới bên cạnh cậu thanh niên đó, mỉm cười rồi nói: “Cậu Hoàng, Trần Gia Bảo và cô Liễu đã tới rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play