Trần Gia Bảo tự tin cười nói: “Yên tâm đi, chuyện phiền phức khá nhiều, nhưng anh có thể giải quyết được từng chuyện một, sống đến từng này rồi để cho nước tiểu dìm chết sao? Hơn nữa, nhà họ Hoàng tuy mạnh, nhưng Trần Gia Bảo anh đây cũng không yếu, nếu như nhà họ Hoàng ra tay với anh, chắc anh sẽ tiêu diệt luôn nhà họ Hoàng quá.”

Bị sự tự tin của Trần Gia Bảo lây nhiễm, Liễu Ngọc Phi cũng bật cười, ánh mắt lóe lên, chủ động hôn lấy cánh môi Trần Gia Bảo, cười: “Em thích sự tự tin của anh.”

“Trên người anh càng khiến em thích hơn.” Khóe miệng Trần Gia Bảo cong khóe môi lên đầy xấu xa, đột nhiên ôm lấy Liễu Ngọc Phi, đẩy cô ngã xuống giường mềm mại, đè chặt cô ở bên dưới.

“Đừng… đồ đáng ghét, đi tắm trước đi…”

“Tắm cùng đi.”

“…”

Ngày hôm sau, tối qua đã trải qua một đêm điên cuồng, cả người Liễu Ngọc Phi như phấn chấn hơn, nhìn vào ánh mắt của Trần Gia Bảo, ngâm mình trong lạc thú, dường như trẻ ra hơn mấy tuổi.

Sau khi tắm rửa xong, cả hai người cùng xuống nhà hàng ăn sáng.

“Gia Bảo, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Liễu Ngọc Phi đang nhã nhặn ăn salad trước mặt anh, tò mò hỏi.

Trần Gia Bảo lấy đũa gắp một miếng bánh bao nhân thịt, bỏ vào dĩa của Liễu Ngọc Phi, nói: “Một chữ thôi. Đợi.”

Nhà họ Ngụy, nhà họ Bạch và phân cục an ninh ở tỉnh Phú Thọ, đã phái người đi tìm Terai Chika, cho nên chỉ cần đợi thôi.



Liễu Ngọc Phi cứ thân thiết dính chặt lấy Trần Gia Bảo, nhẹ nhàng cắn một miếng, bánh bao tròn giờ như vầng trăng khuyết, cười nói: ‘Đợi sau khi ăn xong, em sẽ đến phân cục nghe ngóng thử xem, một khi có thông tức gì chúng ta cũng có thể biết được đầu tiên.”

Trần Gia Bảo gật đầu, hôm nay anh đến nhà họ Bạch một chuyến, chuyện liên minh với nhà họ Bạch đã được xác định, đột nhiên, từ cổng khách sạn bước vào một người đàn ông trung niên mang đồ vest màu đen, đeo kính râm, đi thẳng về phía Trần Gia Bảo.

Ông ta đến trước mặt Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi, vẻ mặt không hề che giấu đi sự kiêu ngạo: “Có lẽ hai vị đây là ngài Trần Gia Bảo và cô Liễu Ngọc Phi đúng không?”

Liễu Ngọc Phi tò mò liếc nhìn, nói: “Ông là ai? Sao lại biết chúng tôi?”

Người đàn ông trung niên này nhìn về phía Liễu Ngọc Phi, nhất thời ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc, bị nhan sắc của Liễu Ngọc Phi cuốn hút, bỗng chốc quên mất mình muốn nói gì.

“Khụ khụ.” Trần Gia Bảo ho nhẹ hai tiếng, lập tức, người đàn ông trung niên dường như nghe thấy tiếng động này mới tỉnh táo lại, trán đã toát mồ hôi lạnh, ý thức được nhìn về phía Trần Gia Bảo, trái tim đập thình thịch, người tên Trần Gia Bảo này mới ho nhẹ có hai tiếng đã mà khủng khiếp như vậy rồi, nếu như anh ta hành động thẳng tay há chẳng phải càng dã man hơn sao? Thảo nào chủ nhà lại xem trong Trần Gia Bảo như vậy, đúng là không phải người thường!

Trần Gia Bảo nghiêng người liếc nhìn ông, vừa ăn vừa nhíu mày nói: “Hình như chúng tôi không quen biết ông.”

Người đàn ông trung niên này lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng thu lại ánh nhìn, nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là lần này tôi đến là muốn thay mặt cho cậu chủ nhà họ Hoàng mang thiệp mời đến.”

“Cậu chủ nhà họ Hoàng? Nhà họ Hoàng?” Trần Gia Bảo có chút cân nhắc, không ngờ nhà họ Hoàng lại tìm đến cửa nhanh như thế.

Liễu Ngọc Phi càng kinh ngạc không thôi, không ngờ nhà họ Hoàng lại chủ động tìm đến giữa ban ngày ban mặt như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play