Lúc này ông Bạch mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Thấy bố kinh ngạc trước mặt Gia Bảo, khóe miệng Bạch Ngọc Thanh không khỏi cong lên, đôi mắt xinh đẹp mới y thức được nhìn về phía Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo thật sự mang đến cho quá nhiều sự vui mừng ngạc nhiên.

Trong ánh mắt cô xẹt lên một tia xúc động.

Sau đó, Trần Gia Bảo nhìn về phía Hề Vân Lâm đang đứng ngồi không yên, nhíu mày cười: “Cậu Hề, bây giờ là lúc để nói chuyện giữa tôi và anh.”

Sắc mặt Hề Vân Lâm lập tức thay đổi.

Lúc này ông Bạch mới chú ý đến sự tồn tại của Hề Vân Lâm, kinh ngạc hỏi: “Cậu nhóc nhà họ Hề, hóa ra cậu cũng ở đây.”

Hề Vân Lâm suýt chút nữa đã tức sùi bọt mép, tôi đứng ở đây đã gần tám trăm năm rồi, mà vẫn không có cảm giác tồn tại nào sao?

“Chuyện cũng đã rồi, thắng thua cũng đã được phân định, Hề Vân Lâm, cậu có phải nên thực hiện lời cá cược lúc trước rồi sao?” Trần Gia Bảo nghiêng người lén nhìn Hề Vân Lâm, mặc dù giọng nói rất bình thường nhưng lại mang theo một khí phách không dễ gì cự tuyệt được.

Sắc mặt Hề Vân Lâm liền thay đổi, chột dạ, ánh mắt lóe lên, khóe miệng ngập ngừng, mấp máy nói không nên lời.

Ông Bạch tò mò hỏi: “Gia Bảo, giữa cháu và Hề Vân Lâm xảy mâu thuẫn gì cần giải quyết sao?”

Ông biết lúc trước Hề Vân Lâm vẫn luôn theo đuổi Bạch Ngọc Thanh, nhưng Bạch Ngọc Thanh bây giờ lại trở thành vợ chưa cưới của Trần Gia Bảo, chắc chắn mối quan hệ giữa Trần Gia Bảo và Hề Vân Lâm sẽ không hợp nhau.



Bây giờ ông Bạch lại gọi Trần Gia Bảo là Gia Bảo, còn đối với Hề Vân Lâm thì lại gọi cả họ lẫn tên, trong đó mối quan hệ nào gần, mối quan hệ nào xa nghe một cái là biết ngay.

Trần Gia Bảo cười nói: “Lúc trước trị bệnh cho ông, cậu chủ của nhà họ Hề này đã châm chọc khiêu khích cháu, ép cháu và anh ta có “ba điều quy ước”, nếu như cháu không trị khỏi cho ông, thì hôn ước giữa cháu và Bạch Ngọc Thanh sẽ hủy bỏ, hơn nữa sau này mãi mãi sẽ không thể bước chân tỉnh Phú Thọ này nửa bước.”

“Còn có chuyện này nữa sao?” Ông Bạch nhíu mày, nhìn Bạch Hải Hồng nói: “Hải Hồng, chuyện này con có biết không?”

Sắc mặt Bạch Hải Hồng khẽ thay đổi, dưới ánh mắt sắc bén của ông nội chỉ đành thừa nhận: “Biết… biết ạ…”

“Thực sự là làm loạn quá mà!” Vẻ mặt ông Bạch trầm xuống: “Con đứng trơ mắt ra nhìn người ngoài lấy hôn ước của Ngọc Thanh ra mà đánh được gây khó dễ cho Gia Bảo sao, con còn không ngăn cản, sao con lại có thể làm bố như thế chứ, thật là ngu xuẩn, khốn nạn!”

Bạch Ngọc Thanh thấy ông vì mình mà ra mặt, trong lòng cảm thấy xúc động.

“Vâng vâng, bố dạy rất đúng.” Bạch Hải Hồng đứng bên cạnh xấu hổ chỉ có thể cười trừ, trong lòng đã bắt đầu mắng chửi: “Hay cho Hề Vân Lâm, cậu khiêu khích Trần Gia Bảo, vậy mà còn làm liên lụy đến tôi bị ông cụ mắng cho, uổng công lúc trước tôi coi trọng cậu như vậy, đúng là đồ vô dụng!”

Trong lòng Hề Vân Lâm càng tức giận hơn, lúc trước anh ta còn vì muốn giành được cảm tình của Bạch Ngọc Thanh mà đã đến thăm ông cụ Bạch rất nhiều lần, nhưng nào ngờ, ông cụ Bạch lại mở miệng gọi anh ta là “người ngoài”, trong lòng anh tức giận, suýt chút nữa đã ói máu!

Tiểu Liên đứng bên cạnh lấy làm kinh ngạc, cậu chủ Hề là người thừa kế của nhà họ Hề, bình thường hô mưa gọi gió ở tỉnh Phú Thọ, có thể nói là đối tượng mà vô số người muốn nịnh bợ, không ngờ rằng hôm nay không chỉ vì đánh cược với chồng sắp cưới của cô chủ mà bị ép đến mức nhục nhã, khó xử, xem ra chồng sắp cưới của cô chủ thực sự rất lợi hại.

Trần Gia Bảo tiếp tục cười: “Trái lại, nếu như cháu thực sự có thể cứu ông tỉnh lại, thì sau này Hề Vân Lâm sẽ mãi mãi không được xuất hiện trước mặt Bạch Ngọc Thanh nữa, mặc dù cháu tin tưởng Bạch Ngọc Thanh trăm phần trăm, nhưng nói thế nào đi nữa, cháu cũng không muốn có người khác giới ngày nào cũng đến làm phiền vợ sắp cưới của cháu, đây là sự nhỏ nhen của đàn ông.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play