Bắt mạch xong, Trần Gia Bảo vừa rút tay khỏi cổ tay của ông Bạch thì Bạch Ngọc Thanh lập tức bước đến chỗ Trần Gia Bảo và sốt sắng hỏi: “Sao hả, Gia Bảo?”

Hề Vân Lâm cười khẩy và nói: “Còn sao được nữa? Bệnh Alzheimer gần như là một căn bệnh nan y. Ngay cả các chuyên gia về não nổi tiếng thế giới cũng bó tay. Làm sao Trần Gia Bảo có thể chữa khỏi được?”

Trần Gia Bảo liếc xéo anh ta, cười ranh mãnh và nói: “Theo tôi thấy qua lời nói của anh, có vẻ như anh không muốn ông Bạch được chữa lành thì phải. Chậc chậc, thế mà còn bảo nhà họ Hề với nhà họ Bạch có mối quan hệ tốt, cây này thốt ra từ miệng anh nghe đến là mỉa mai.”

Anh vừa dứt lời, mặc dù Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan không nói gì, nhưng ánh mắt không hài lòng của họ cũng dồn cả về phía Hề Vân Lâm.

Hề Vân Lâm thầm mắng Trần Gia Bảo vô liêm sỉ vì đã xúi giục chia rẽ, anh ta lập tức phản bác lại: “Nói vớ vẩn, chẳng qua là tôi thấy anh chướng mắt…”

Anh ta chưa kịp nói hết câu thì Trần Gia Bảo đã xua tay ngắt lời, bảo: “Tôi không quan tâm việc anh nghĩ gì, không cần phải cho tôi biết. Còn nữa, tôi đang chữa bệnh cho ông Bạch, nên hi vọng anh có thể ngậm miệng lại, đừng gây ồn ào nữa, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến tôi và gián tiếp ảnh hưởng đến sự hồi phục của ông Bạch.”

Hề Vân Lâm tức giận, anh ta là người thừa kế của nhà họ Hề mà lại bị Trần Gia Bảo khinh thường như vậy. Anh ta thực sự rất muốn mắng chửi Trần Gia Bảo, nhưng Trần Gia Bảo lại lấy tình trạng sức khỏe của ông Bạch ra làm cái cớ, khiến anh ta khổ sở mà không nói được thành lời, đành phải nín lặng và rủa thầm Trần Gia Bảo trong lòng!

Thấy bộ dạng ấm ức của Hề Vân Lâm, Bạch Ngọc Thanh tươi cười hớn hở.

Trần Gia Bảo nghiêm nghị nói với Bạch Ngọc Thanh: “Anh đã bắt mạch rồi, em yên tâm, anh thực sự có thể chữa khỏi được bệnh này.”



Ngay khi anh nói xong, Bạch Ngọc Thanh vui mừng khôn xiết, Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan vừa mừng lại vừa hoài nghi.

Hề Vân Lâm khinh khỉnh khịt mũi, không tin Trần Gia Bảo thực sự có thể chữa khỏi được bệnh Alzheimer, anh ta cười mỉa mai: “Làm bộ làm tịch.”

Thốt lời châm biếm xong anh ta lập tức thấy hối hận ngay, sợ lại bị Trần Gia Bảo chỉ trích rằng “không muốn ông Bạch khỏi bệnh”, từ đó làm ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ta trong suy nghĩ của người nhà họ Bạch, anh ta vội vàng quay sang nhìn Bạch Hải Hồng và Bạch Ngọc Thanh, thì thấy cả hai đều dồn hết sự chú ý vào Trần Gia Bảo, hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Đầu tiên, Hề Vân Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau đó càng thêm tức tối, cảm giác bị phớt lờ này càng khiến anh ta thấy giận dữ hơn!

Trần Gia Bảo vỗ về bàn tay ngọc ngà của Bạch Ngọc Thanh tự nhiên và thân mật, mỉm cười nói: “Được rồi, bây giờ anh sẽ bắt đầu điều trị cho ông.”

Mặt Bạch Ngọc Thanh đỏ bừng ngay tắp lự, cô ta vội vàng lùi về sau vài bước, mặc dù trên danh nghĩa thì cô ta đã là vợ chưa cưới của Trần Gia Bảo nhưng dù sao cũng chỉ là đóng kịch, lúc này bị Trần Gia Bảo sàm sỡ công khai, cô ta không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng lại chẳng hề tức giận, chỉ yên lặng liếc nhìn Trần Gia Bảo.

Sau đó, khi nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, cô ta cảm thấy lòng rối bời.

Trần Gia Bảo lấy trong túi chiếc hộp gấm lụa màu vàng mang theo bên người và mở ra, bên trong có chín cây kim bạc. Dưới ánh nhìn của mọi người, anh cầm kim bạc trong tay bắt đầu châm cứu cho ông Bạch.

Bạch Ngọc Thanh gác lại chuyện tình cảm trai gái, và chăm chú theo dõi động tác của Trần Gia Bảo. Tối nay, nhà họ Bạch và Trần Gia Bảo có thể hợp tác suôn sẻ hay không phụ thuộc cả vào biểu hiện của Trần Gia Bảo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play