“Khoan đã!”

Đột nhiên, Hề Vân Lâm đứng phắt dậy, nhếch miệng cười khẩy.

Trần Gia Bảo liếc xéo anh ta, nói giọng thờ ơ: “Anh lại làm sao nữa vậy?”

Bạch Ngọc Thanh không hài lòng, Hề Vân Lâm khiêu khích Trần Gia Bảo hết lần này đến lần khác, quả là đáng ghét, nếu bố mẹ cô ta không có mặt ở đây thì cô ta thực sự muốn đuổi Hề Vân Lâm ra khỏi nhà họ Bạch!

“Anh nên giao hẹn trước khi khám bệnh cho ông Bạch chứ nhỉ?” Hề Vân Lâm cười khẩy, nói xong còn nháy mắt với Bạch Hải Hồng.

Bạch Hải Hồng lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, không có phép tắc quy củ thì loạn hết, quả thực chúng ta cần phải giao hẹn trước.”

Nhân viên y tế Tiểu Liên đứng kế bên lấy làm khó hiểu, hình như Trần Gia Bảo là bạn trai của cô chủ, nhưng tại sao ông chủ lại có vẻ cố tình nhắm vào Trần Gia Bảo nhỉ? Chẳng lẽ ông chủ không vừa lòng với chàng rể tương lai này sao?

Bạch Ngọc Thanh hiểu cái gọi là “giao hẹn” mà họ nói nhất định sẽ gây bất lợi cho Trần Gia Bảo, cô ta vội đánh mắt ra hiệu cho Trần Gia Bảo.

Tuy nhiên, người có tài cao thường dũng cảm, Trần Gia Bảo chẳng hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Giao hẹn gì nào, mấy người nói đi.”

Bạch Ngọc Thanh bỗng cạn lời.

“Thực ra, thì giao hẹn cũng như lời anh vừa nói đấy. Nhưng lời nói gió bay, dù sao thì nhà họ Bạch cũng là gia đình giàu có, tất cả mọi thỏa thuận đều phải được hợp pháp hóa và thực hiện đúng nguyên tắc.” Hề Vân Lâm cười nói: “Đầu tiên, theo như thỏa thuận vừa rồi của anh với nhà họ Bạch, nếu anh không chữa khỏi được cho ông Bạch, thì lời cầu hôn vừa rồi của anh với Ngọc Thanh sẽ bị hủy bỏ, và sau này anh cũng đừng gặp Ngọc Thanh nữa.”



Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan lại gật đầu lia lịa.

Bạch Ngọc Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng cô ta cũng biết đây là giới hạn của bố mẹ nên không nói năng gì.

Trần Gia Bảo nói: “Được.”

Hề Vân Lâm nhếch miệng cười, nói tiếp: “Thứ hai, như anh đã nói trước đây, nếu không chữa được cho ông Bạch thì anh sẽ tự sát tại chỗ. Đương nhiên, nhà họ Bạch không phải gia đình quyền quý không biết lí lẽ, dĩ nhiên sẽ không thể để anh tự sát thật được, nhưng anh phải rời khỏi Phú Thọ ngay lập tức, suốt đời cũng không được bước chân vào Phú Thọ nữa!”

Hề Vân Lâm biết rất rõ rằng ngay cả khi không thể chữa khỏi cho ông Bạch cũng không thể ép Trần Gia Bảo tự sát, tốt hơn hết là chọn cách để Trần Gia Bảo rời khỏi Phú Thọ mãi mãi. Điều này không chỉ loại bỏ mối đe dọa cho anh ta mà còn thể hiện lòng nhân từ độ lượng của nhà họ Bạch. Bởi vậy cho nên Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan càng tăng thêm thiện cảm với anh ta.

Quả nhiên, vừa nói dứt lời thì Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan đã gật đầu liên tục, khen ngợi ý kiến của Hề Vân Lâm.

Bạch Ngọc Thanh bực bội, nhưng cô ta cũng biết chính miệng Trần Gia Bảo đã đồng ý, nên không tiện lên tiếng phản bác, chỉ có thể hờn dỗi một mình.

Tiểu Liên đứng bên cạnh sửng sốt, không phải chỉ là chữa bệnh thôi sao? Sao lại có thể liên quan đến việc “tự sát” và “rời khỏi Phú Thọ mãi mãi”? Ông chủ ghét Trần Gia Bảo đến vậy sao? Chẳng lẽ là do Trần Gia Bảo là con nhà nghèo mà anh ta và cô chủ yêu nhau rồi hẹn ước chuyện cả đời nhưng bị gia đình phản đối?

Bỗng chốc, một câu chuyện tình yêu của anh học trò nghèo đem lòng yêu cô chủ con nhà giàu nhưng lại bị phía nhà gái chia uyên rẽ thúy hiện ra trong trí tưởng tượng của Tiểu Liên.

Trần Gia Bảo gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý với những gì anh nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play