Trần Gia Bảo đã cầu hôn Bạch Ngọc Thanh ngay trước mặt ông ta, và Bạch Ngọc Thanh thậm chí còn không đồng ý mà không hề do dự, đây… đây đúng là một cái tát đau điếng!

Hà Tử Lan cũng bất lực thở dài, con gái bà ta đã đồng ý lời cầu hôn của Trần Gia Bảo, chưa biết chừng sau này con gái sẽ bị Trần Gia Bảo làm cho liên lụy.

Bỗng nhiên bà ta thấy lo lắng vô vàn!

Trong sân, tim Bạch Ngọc Thanh đập thình thịch, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi đeo nhẫn vào vẫn còn thấy choáng ngợp, dù biết mình đang diễn nhưng vẫn không khỏi suy nghĩ: “Mình đã đeo nhẫn của Gia Bảo, từ nay mình sẽ là vợ chưa cưới của Trần Gia Bảo sao?”

Sau khi đeo nhẫn cho cô ta, tay trái của Trần Gia Bảo chợt làm động tác bắt hụt, bỗng một bó hoa hồng tuyệt đẹp trong chiếc bình ở góc bị hút tới tay anh.

Trần Gia Bảo đứng dậy trao bó hoa hồng cho Bạch Ngọc Thanh, ngông nghênh nhưng không thiếu sự dịu dàng: “Từ nay, em sẽ là người phụ nữ của anh. Bó hoa này anh dành tặng em.”

“Dạ!” Bạch Ngọc Thanh đỏ mặt trông thật quyến rũ, cô ta vô thức đưa tay nhận lấy đóa hồng, nghĩ rằng màn cầu hôn giả này cũng tương đối lãng mạn.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhìn Hề Vân Lâm đầy khiêu khích, dưới sự chứng kiến của đông đảo mọi người, anh vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Bạch Ngọc Thanh, kéo cô ta vào lòng và đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng.

“Ơ ơ…” Bạch Ngọc Thanh không kịp phản ứng thì môi cô đã bị Trần Gia Bảo chiếm lấy, cảm thấy xấu hổ vì biết rằng bố mẹ vẫn còn ở ngay cạnh, cô ta vươn tay đẩy lên ngực Trần Gia Bảo, sau khi phát hiện ra hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, đành bất lực từ bỏ việc vùng vẫy, nhẫn nhịn chịu đựng, không ngừng tự thôi miên bản thân: “Mình đang hôn chồng chưa cưới, không sao hết, không sao hết…”



Hề Vân Lâm vừa sửng sốt vừa tức giận. Phải biết rằng, từ lâu anh ta đã coi Bạch Ngọc Thanh là của riêng, nhưng giờ đây anh ta chỉ có thể bất lực nhìn Trần Gia Bảo thỏa thích ôm Bạch Ngọc Thanh trong tay, siết chặt nắm đấm và nghiến răng nghiến lợi rủa thầm: “Trần Gia Bảo, tao muốn mày phải chết, nhất định mày sẽ chết với tao!”

Bạch Hải Hồng và Hà Tử Lan cảm thấy vô cùng bối rối, cảm thấy Trần Gia Bảo đã giáng cho họ một cái tát đau điếng, mặt hai vợ chồng nóng bừng lên.

Một lúc sau, Trần Gia Bảo buông Bạch Ngọc Thanh ra.

Mặt Bạch Ngọc Thanh đỏ lựng, thở hổn hển, quay lưng về phía Bạch Hải Hồng và những người khác, cô ta trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, thế nhưng, kết hợp với vẻ mặt ngơ ngác của cô ta lúc này lại quyến rũ đến khó tả.

“Hì.” Trần Gia Bảo cười khúc khích, lòng vui sướng, anh quay lại nói với Bạch Hải Hồng: “Bố vợ ạ, như bố thấy đấy, Ngọc Thanh đã đồng ý lời cầu hôn của con, em ấy đã là vợ chưa cưới của con rồi, bây giờ con gọi bố “bố vợ” cũng coi như là danh chính ngôn thuận.”

Bạch Hải Hồng bối rối vô cùng, tuy không hề muốn, nhưng ông ta cũng biết lời Trần Gia Bảo nói là sự thật, ông ta vẫn phải cậy nhờ Trần Gia Bảo để chữa bệnh cho ông cụ, nên đành phải thuận theo Trần Gian Bảo: “Gia Bảo, cháu thấy đấy, bây giờ chúng ta đã thành người một nhà rồi, cháu không phải lo lắng. về việc qua cầu rút ván nữa. Có thể chữa bệnh cho ông cụ được rồi đúng không?”

“Tất nhiên, Ngọc Thanh là vợ chưa cưới của con, ông nội của cô ấy cũng là ông nội của con. Chữa bệnh cho ông nội là việc con không thể thoái thác.” Trần Gia Bảo nói hùng hồn.

Bạch Ngọc Thanh không khỏi nguýt anh.

Bạch Hải Hồng cảm thấy chuyện xảy ra đêm nay quá vô lý, vội nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta đừng chần chờ nữa, mau đi khám cho ông cụ. Nếu chắc chắn có thể chữa khỏi được bệnh thì hiển nhiên mọi người sẽ rất vui. Nhưng nếu không thể chữa khỏi được, thì bác sợ là việc cháu kết hôn với Ngọc Thanh sẽ phải bàn bạc lại. Dù sao chăng nữa, hai bác nể tình cháu có thể chữa được bệnh cho ông nên mới đồng ý cho mối quan hệ của cháu với Ngọc Thanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play