Bạch Ngọc Thanh ngẩng đầu đánh giá Trần Gia Bảo, đứng lên vươn tay về phía anh: “Chào anh Trần, tôi là Bạch Ngọc Thanh từ nhà họ Bạch, nghe danh anh đã lâu, lần này gặp có thể khẳng định, quả nhiên là anh hùng thiếu niên.”

Trần Gia Bảo đi tới, quan sát gần mới thấy người này trong trẻo lại lạnh lùng như ngọc, nhưng càng thêm tươi đẹp động lòng người. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô ta, mềm mại như không có xương, nhưng anh buông tay ngay, cười nói: “Quá khen, thì ra cô chính là Bạch Ngọc Thanh. Lời đồn thật không sai, đúng là người trong như ánh trăng, đẹp thắng hoa hồng.”

Bạch Ngọc Thanh mỉm cười: “Anh Trần khen trật rồi, mời ngồi, chị Vân, rót rượu cho anh Trần đi.”

“Vâng.”

Hoắc Nhã Vân đáp một tiếng, mở một chai rượu đỏ ra, lần lượt rót vào ly trước mặt Trần Gia Bảo cùng Bạch Ngọc Thanh.

Mùi rượu thoáng chốc lan tỏa.

Trần Gia Bảo ngồi đối diện Bạch Ngọc Thanh, gió đêm phất qua khiến người ta cảm thấy sảng khoái lại thư giãn, anh tò mò hỏi: “Không biết hôm nay cô Bạch hẹn tôi tới làm gì?”

Anh thật sự tò mò, một cô gái xinh đẹp, cao quý như thế tìm mình với mục đích gì? Chắc không đến mức là nghe đồn mình rất vĩ đại nên coi trọng mình chứ? Đánh chết Trần Gia Bảo cũng không tin.

Bạch Ngọc Thanh giơ ly rượu ý mời, nhẹ nhàng nhấp một ngụm mới nói: “Vì tôi tò mò không biết là người như thế nào mà tới tỉnh Phú Thọ chưa được một tháng đã có thể quấy cho cả tỉnh long trời lở đất, chuyện này đúng là chưa từng có trong lịch sử tỉnh Phú Thọ đâu. Tôi muốn gặp anh xem thử thôi.”

“Cô gặp được tôi rồi đây, sau đó thì sao?” Trần Gia Bảo nhướng mày hỏi.

Bạch Ngọc Thanh mỉm cười nói: “Anh trẻ hơn tôi nghĩ nhiều, cũng quyết đoán hơn tôi nghĩ, lúc đầu tôi còn lo anh nhận lời mời của tôi sẽ cho rằng đây là cái bẫy do mười gia tộc lớn nhằm vào anh, sau đó không dám đến cơ. Nhưng không những anh đến, mà còn đến một mình. Chỉ riêng phần quyết đoán này đã đủ đáng giá bàn tiệc và phong cảnh lúc này rồi.”



Trần Gia Bảo nhún vai: “Cho nên cô mời tôi đến, cũng chỉ đơn thuần muốn gặp tôi thôi à?”

“Muốn mở mang kiến thức một chút, xem thử anh Trần nổi danh là người thế nào là mục đích thứ nhất, mà chỉ có gặp được anh rồi mới có thể bàn tới mục đích thứ hai.”

“Vậy cô nói tiếp đi, tôi ăn trước.”

Trần Gia Bảo còn chưa ăn cơm chiều, đầu tiên là nhấp một ngụm rượu, sau đó cầm đũa lên tiêu diệt đồ ăn trước mặt, không hề để ý hình tượng mà ăn như hùm như sói.

Hoắc Nhã Vân câm nín rồi, nếu là người đàn ông khác, cho dù là thanh niên xuất sắc nhà họ Hoàng cũng sẽ duy trì lịch sự và lễ phép trước mặt phụ nữ, tranh thủ hảo cảm của các cô, làm gì có ai như Trần Gia Bảo?

Nhưng Bạch Ngọc Thanh không để ý, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra ý cười: “Anh Trần ăn ngon miệng nhỉ? Nói thật, tuy tôi không biết anh tới tỉnh Phú Thọ làm gì, nhưng tôi lại biết bây giờ anh đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cực kỳ. Ngoài nhà họ Ngụy và nhà họ Tang đã bị diệt, tám gia tộc còn lại trong mười gia tộc lớn đã bắt đầu liên hợp lại nhằm vào anh, có lẽ sẽ ra tay trong mấy ngày này thôi. Trong tình trạng như vậy mà anh còn ăn uống thoải mái thế này, tôi chỉ có thể nói anh thật rất bất cần.”

“Cho nên trong tám gia tộc lớn liên hợp cũng có nhà họ Bạch các cô sao?” Trần Gia Bảo nhướng mày.

Bạch Ngọc Thanh hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói phải thì sao?”

“Thì tôi có thể bắt giữ cô tại chỗ, tăng một phần lợi thế dùng để uy hiếp bọn họ trước rồi tính tiếp.” Trần Gia Bảo nói đương nhiên.

Không khí lập tức trở nên rất quái dị, thậm chí mang theo vài phần khẩn trương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play