Sau đó, cô ôm lấy cánh tay của Trần Gia Bảo, khuôn mặt tươi cười hồng hào, đôi mắt nhu tình trong như nước, vui mừng nói: “Anh đã về, tình hình thế nào rồi?”

Cô vừa mới chính thức trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo vào đêm qua. Trong lòng cô tràn đầy nhu tình mật ý, nếu không phải Trần Gia Bảo có nhiệm vụ vì “Ngọc tỷ Truyền Quốc” không thể không đi trước gia tộc Takashima thì cô một khắc cũng không muốn chia xa với Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo ôm lấy cô, đi tới ban công để cô ngồi xuống trên ghế mây, còn bản thân anh thì đi lấy một chai rượu đỏ đến rót cho Liễu Ngọc Phi một ly.

Liễu Ngọc Phi vì sự săn sóc của Trần Gia Bảo mà vui sướng không thôi, nâng ly rượu lên nhấp nhẹ một ngụm, chỉ cảm thấy ngọt ngào đến tận tâm can.

Trần Gia Bảo ngồi xuống đối diện với Liễu Ngọc Phi, sau đó nói: “Có thu hoạch nhưng cũng thực đáng tiếc.”

Sau đó, Trần Gia Bảo kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay một lần.

Liễu Ngọc Phi ngạc nhiên không thôi, sau đó giận dữ nói: “Nhiều chuyện xảy ra như vậy? Hóa ra là “Ngọc tỷ Truyền Quốc” thực sự đã bị nước Nhật cướp đi, còn Terai Chika kia, quả thật rất đáng giận. Thật may là anh bách độc bất xâm nếu không đã để cho người phụ nữ đó đạt được ý đồ rồi.”

“Anh đã nói qua với Ngụy Phong Lăng, cậu ta sẽ cử người đi tìm kiếm tung tích của Terai Chika. Dù sao thì nhà họ Ngụy cũng là một cây cao bóng cả ăn sâu bén rễ ở tỉnh Phú Thọ, thế lực không hề nhỏ, nên vẫn tin cậu ấy đi.” Trần Gia Bảo nói, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt kính trên bàn trà.

“Không được, “Ngọc Tỷ Truyền Kỳ” là quốc bảo của Việt Nam. Tuyệt đối không thể lưu lạc ở nước ngoài, huống chi là lại bị người Nhật cướp đi. Nếu chỉ dựa vào nhà họ Ngụy, vẫn có chút đơn bạc!” Liễu Ngọc Phi đột nhiên đứng bật lên, kích động nói: “Em không thể ngồi yên ở đây, em sẽ liên hệ với người phụ trách ở tỉnh Phú Thọ bên này, để bọn họ cũng phái người đi điều tra.”

“Tốt, đây là một ý kiến hay.” Trần Gia Bảo lơ đãng liếc mắt nhìn thoáng qua trên người Liễu Ngọc Phi, liền nhớ tới một màn điên cuồng tối hôm qua, nghiền ngẫm nói: “Nhưng là cơ thể em vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, có thể đi ra ngoài sao? Không bằng anh đưa em đi?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Ngọc Phi ửng đỏ lên toàn bộ, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo, tựa hồ oán trách Trần Gia Bảo tối qua không biết thương hoa tiếc ngọc, liền nói: “Bổn cô nương dù sao cũng là một cao thủ võ lâm, không phải là đóa hoa õng ẹo, chút vết thương nhẹ này thì tính cái gì, ai cần anh đưa đi chứ?”



Nói xong, Liễu Ngọc Phi hừ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu, giẫm giày cao gót bước ra khỏi cửa, định tìm kiếm sự trợ giúp của người phụ trách của Cục An ninh tỉnh Phú Thọ bên này.

Trần Gia Bảo trơ mắt nhìn theo cũng không có dáng vẻ phải khăng khăng muốn đưa cô đi.

Khi ra đến cửa, Liễu Ngọc Phi vẫn không muốn tách khỏi Trần Gia Bảo, quay người lại, đáng thương hề hề nói: “Em vẫn là cảm thấy trong người có chút không thoải mái, hay là… hay là anh đưa em đến đó đi.”

“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, lộ ra bộ dạng quả nhiên là vậy, đứng dậy đi đến trước mặt Liễu Ngọc Phi, nhẹ nhàng ôm eo của cô, và nói: “Đi thôi, vì vợ phục vụ là vinh hạnh của anh.”

“Xì, ai là vợ của anh?” trong lòng Liễu Ngọc Phi lan tràn niềm hạnh phúc, có loại cảm giác yêu đương ngọt ngào, khóe miệng lại nhịn không được khẽ cong lên, mở cửa đi theo Trần Gia Bảo đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, cô Bạch Ngọc Thanh mà anh hẹn gặp tối nay nhất định là rất xinh đẹp phải không?”

“Cái này anh đâu biết đâu, anh cũng chưa gặp lại cô ấy.”

“Hừ, không cần biết cô ấy có xinh đẹp hay không, dù sao, khi anh đi gặp cô ấy hôm nay, anh không được đánh chủ ý lên người cô ấy đâu đó.”

“Anh chỉ đánh chủ ý lên người em.”

“Này thì còn được, thưởng cho anh cái hôn.”

Không lâu sau, dưới sự hướng dẫn của Liễu Ngọc Phi, Trần Gia Bảo đã lái xe đưa Liễu Ngọc Phi đi tìm gặp được Trương Nam, người phụ trách tỉnh Phú Thọ bên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play