Trần Gia Bảo ngắm cảnh đêm bên ngoài, ngửi ngửi hương rượu thơm dịu dàng, cười nói: “Qua vài ngày nữa, chắc có thể điều tra ra tung tích của Ngọc tỷ Truyền Quốc. Sau khi tìm được nó, chúng ta có thể rời khỏi tỉnh rồi. ”

“Cậu muốn rời khỏi sao?” Liễu Ngọc Phi bất ngờ. Vừa nghĩ đến không lâu nữa phải rời khỏi tỉnh này, trong lòng cô ta có chút không nỡ, vì nơi này có những kỷ niệm đẹp đẽ giữa cô ta và Trần Gia Bảo.

Thực ra Trần Gia Bảo cũng không phải rất muốn rời khỏi đây, mà là phải gấp rút đi giúp Lưu Ly lấy lại xá lợi Phật. Anh cười không đáp, nhấp một ngụm rượu rồi chuyển đề tài: “Giám sát Liễu Đức Thắng và nhà Takashima hai ngày nay có phát hiện gì không?”

Nhắc đến công việc, Liễu Ngọc Phi bình tĩnh lại và nghiêm mặt nói: “Có. Hai ngày qua, Liễu Đức Thắng đã lén gặp người của nhà Takashima. Người của nhà Takashima hình như đã đưa cho Liễu Đức Thắng một số tiền lớn. Còn nữa, nhà họ Hề hình như là không hề biết chuyện này.”

Trần Gia Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy xem ra Liễu Đức Thắng đã qua mặt Hề Như Kiên, khả năng cao là sẽ hợp tác với nhà Takashima đánh cắp Ngọc tỷ Truyền Quốc.”

“Vậy tiếp theo cậu tính làm thế nào?” Liễu Ngọc Phi hiếu kỳ hỏi.

“Ngày mai. Tôi sẽ đường đường chính chính đến thẳng nhà Takashima để thăm dò một chuyến” Mắt Trần Gia Bảo ánh lên vẻ tinh ranh.

Liễu Ngọc Phi lập tức nói: “Để tôi đi cùng cậu.”

“Được, nhưng mà trước lúc đó, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm” Trần Gia Bảo nói rồi uống cạn ly rượu. Anh đặt ly rượu xuống, sau đó không nhịn được mà ôm lấy Liễu Ngọc Phi vào lòng, sải bước đi tới giường ngủ.

“Oái… cậu… cậu bỏ tôi xuống”

Liễu Ngọc Phi kinh ngạc kêu lên, trước khi cô ta có thời gian vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo đã đặt cô ta lên giường lớn mềm mại.

“Gia Bảo… đừng… đừng mà…”



Tuy là Liễu Ngọc Phi biết chắc rằng tối nay Trần Gia Bảo sẽ không tha cho cô ta, cô ta cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng đến khi lâm trận vẫn lo lắng vô cùng.

Trong lời cự tuyệt lại có chút mời gọi, Trần Gia Bảo ôm lấy cô ta mà hôn. Đầu óc Liễu Ngọc Phi đã trở nên mơ hồ, chỉ còn cảm thấy toàn thân đau đớn và yếu ớt, mặc cho Trần Gia Bảo muốn làm gì thì làm.

Nhờ đôi tay cởi đồ điêu luyện của Trần Gia Bảo, quần áo của hai người đã nhanh chóng rơi đầy trên đất như những cánh bướm.

Vào thời khắc mấu chốt, Trần Gia Bảo lại nhìn thẳng vào Liễu Ngọc Phi, độc đoán mà nói: “Nói, cô thuộc về tôi!”

“Tôi… tôi chỉ thuộc về chính tôi…” Liễu Ngọc Phi dù lúc này ánh mắt đã trở nên mê đắm, tinh thần không còn tỉnh táo. Dẫu biết trái tim đã thua vào tay Trần Gia Bảo, nhưng cô ta sẽ quyết không mở miệng nhận thua.

“Cô chắc chứ?”

“Chắc chắn… a…” Liễu Ngọc Phi run rẩy, một cơn đau đớn bất ngờ ập đến, điều này cũng có nghĩa là từ giờ phút này, cô đã chính thức trở thành người phụ nữ của Trần Gia Bảo, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

“Nói, bây giờ em là của ai?”

“Em… em … em thuộc về anh, mãi mãi là của anh.” Một giọt nước mắt hạnh phúc nhạt nhòa chảy ra từ khóe mắt Liễu Ngọc Phi, cánh tay cô ta ôm chặt lấy cổ Trần Gia Bảo.

Sau đó thì cả phòng chìm đắm trong sắc xuân tình ái.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Ngọc Phi vốn đã quen với những yêu cầu khắt khe đối với bản thân, tỉnh dậy trước, vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trong vòng tay Trần Gia Bảo. Cô thẹn thùng, đồng thời trong lòng cũng có một tia hạnh phúc vỡ òa. Trong lòng dâng lên niềm vui, cô nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào hiếm có này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play